情景H T H A N H
應設冥想?
選擇一個位置,你認為是適合你的。每個人都有一個地方,應該是能睡覺,這個地方是最現實的,因為這是他們的個人隱私。避免找地方重形式,對自己和他人造成不便。經營場地,我知道,這取決於上,根據時間,它仍然是個好地方。事實上,有許多誰創造了條件,複雜的,但不是真正的所有者使用。
應始終打坐?
每個人都有不同的活動,所以,時機根據他的工作是有利的,這取決於他們的活動。還有一個值得關注的點是時間,以適應每一個人的生理,心理冥想分別。
有學校有精細的安全午夜12點。許多其他設施精心宗教在4 , 5點鐘。你們中的一些人已經居住在一所寄宿學校,尤其是當我們還年輕的男人和女人,就是在這個時候醒來是一種折磨。有是那些誰實踐只有10歲,她甚至在洗澡,這應該醒來早敲鐘聲,誦經......你覺得呢?是否有可能在撤退或有一個好的結果嗎?
冥想健康。
剛走進一間素食餐廳,我們可以閱讀的東西,如“健康和理解,是珍貴的東西。 ”在我們生活的時代,然後每個人都知道,運動是不完善的,絕對不挑剔,價格昂貴。慢跑,跑步是最基本的健身和訓練到位到處都是。它不依賴於雨水,大風,在一個房間裡,只是一個幾平方米也可以被設置,那麼。實踐經驗,根據個人的狀況和健康狀況,我們必須設置一定的門檻,新的健康狀況良好。
禪宗的生活應該是怎樣的?
佛教,儒教學校,學校文化的法國...的話,談論的學說被稱為中庸,反對極端主義意識形態。
我們學校在老子的話,來說明這種生活方式的“生活在和諧與造物主,自然,自然服從法律,以培養長期住在地上... >土地神經>神向署長>董事於自然的行動自然是往往大於有效對付它。 “
性問題,為什麼?
這就是問題所在,醫生確實需要注意。一般兩種態度:首先,找出各種方式否認,欺騙自己關於它的存在。其次,因為沉默不知道如何解決,並接受無限的冒險。
文件經文為自己是誰做的,但他一定要有南,女。 CTR暴露以前,南傳上座部佛教的文檔,尤其是談色,接受男性和女性的術語: “卓越的本質”的存在。這意味著這是一種自然現象,客觀,不好不壞。由於這些實體的結構,看在邊緣,它是這樣的死路。南傳佛教認識客觀現象,女,它才結束時,成慈善有機卓越的步驟。根據情節2的阿昆達摩材料到結束,人們都分為3大類,是指一個人是不完整的。了解這一點,這是新的或F是完整的。此外,老撾佛教慈濟世界公認的,我們生活的世界健保阮(生於主任陰和陽>思想>卦... )
的關係是純粹的動物性材料。當接近人,包括精神和物質的混合。在現場的自我異化,男的女的關係只存在於精神形式。當達到的禪定有機色,男的女的關係僅僅是對過去的回憶是多,不會少。
因此,進化的路徑,我們不應該低估性取向。這僅僅是一個幸運的性質,非法財產複合臨時一步的進化階梯上。它是對象的慾望,痛苦之源,團聚體的依賴。換句話說,當接近一定進化的階梯,即禪定有機的卓越,那麼喜歡還是不喜歡,不管你多麼後悔,我們不得不說再見性慾。我們怎麼不後悔,因為它是美學的代理。多少繪畫,文學,音樂,科學......所有的力量來自人類性學。缺席性取向,人類社會將滅亡。我們希望各位讀者不要小看珍貴的人的性取向。
據心理分析,以避免創建壓抑,性本能有兩個出口:最多花和放蕩。例如,我們可以投資在教育,心理工作,組成...它是一種昇華。這是一個聰明的方式來使用自己的優勢,以社會性取向。反之,你也知道......
以下是如何選擇冥想的對象:
我們應選擇中性的對象,有沒有,因為那是不是該物業:貪婪,憤怒,無知或無能,最高法院,最高法院思。
例如: LED燈/ 1彈珠清晰的彩色玫瑰/ 1月/ 1棉...
還有許多其他的科目,你可以選擇,但再次,應選擇的對象的性質是不是越南,而不是女性的性質,上述無根。
要記住,我們打算使用的冥想對象的形象,我們必須先觀察畫面的技術。事實上,我們可以這樣做:打開電腦,選擇圖像的“ MatTrang ”什麼最讓我們印象深刻,仔細看,然後閉上眼睛明確或可視化圖像的是,如果沒有達到所要求的重複操作。
什麼樣的位置是最好的時候,冥想?
一般的專業文獻,提醒人們打坐,如何選擇簡單,易於實現,覺得放鬆舒適。坐姿只是一種手段來幫助我們練習冥想,而不是培訓的目的,我們坐下。
一旦進入精心真的,這是最好的選擇一個熟悉的位置。你應該假設控制姿勢, ,坐在風格是否可以坐在長或不?
避免繁瑣的位置刷,重形式,看上去很美......但不強或苦的麻醉,因為它會導致的後果,壓力不能長坐。
在所有位置不能在外面散步可以練冥想?
主密鑰的高級管理人員或張揚的一件事,他們不這樣做的一個優點是:去吧,站立,設置,坐禪都。
如何來形容這種模式是像中國人的“語言” 。如果我們相信他釋加牟尼是一個真正的字符,然後根據傳說,他還坐在天在菩提樹下在家庭中具有獨特的,在禪的歷史上前所未有。如果你認為這僅僅是小說,它是誰寫的這個故事與想像的能力多少豐富,太多只能想像,他坐在菩提樹下釋加牟尼,但沒有步行進入雜亂無章。
事實上,你可能冥想練習者也借鑒的經驗本身是沒有辦法進入行走。
如何坐盤腿而坐,是不是最好的方式?
如何盤坐難以實現。如果需要,它必須實行從童年。這是自相矛盾的,因為當孩子坐在容易,但很少人真正練習冥想自幼。到了成年期,練習冥想,盤腿而坐不,如果座位也很痛苦,不能坐太久。當然,疼痛是由於神經,血管被壓在一個位置太久。冥想教人們試圖創建一個模型,使人們的夢想,但沒有實現。
冥想位置符合客觀的自然世界,通過實際工作經驗嗎?
電影記錄在影像中表現冥想從業者實踐的坐姿坐了多久,我們不知道倒塌。
在西藏,專業醫生使用一個木箱,房內往後靠,繩子從倒塌的列(如汽車的安全帶)修道院。這說明我們的人體解剖,聖靈,沒有人比任何人都更的結構。長時間坐著時,進入意識喪失或睡著了,都倒下了。
然而,有一個小故事以下報告從一個有經驗的醫生的冥想。他們回憶說,在導入過程中,然後突然理解他們的意識,是一個老闆,誰坐(坐禪的形象是亞洲人普遍) ,看上去像的形狀在寺廟的大鐘。大家都知道,聲音鐘“嗡” ,這聽起來這是源的所有聲音。所以老闆坐在環的仿真模型,與自然世界的目標相一致。
專注於標題如何?
收盤後,保持正常呼吸,右手到左手,輕輕閉上你的眼睛,專注於通風(它也被稱為AJNA積分) 。假設月球選定對象冥想,我們試圖想像,看到圖片的“月亮” ,破角,銳利,高解析度。提醒自己如下:
“我集中在月球上的圖像,所以我不知道什麼惡有惡報” 。
去,重申了這一想法,而試圖弄清楚畫面的“月亮” (行話叫薩克法國) 。反复走了,上面引述說...
“集中在一個單一的對象”是“月亮” ......所有其它對象的範圍認知變量的水平......
想我強烈地集中在一個單一的對象是一個“月亮” ......我不知道是什麼惡有惡報......在某些時候,會看到“月亮”與“我”了。
的重點需要為3以下屬性:
*高強度* *學校
這個發展是一個積極的發展,每個人都應該發生的。
乍一看,它會提醒一點理論。做這些事情時,我們正試圖改變一個對象的“材料”一詞超過“意識形態” ,那麼這個對象被放置在中心的流量瞬間快速的心( Javana ) 。總之,這種操作導致來臨時的希望,通過感性的場景。事實上,許多學校(彌陀佛泉,觀音觀音,全空行或本尊)球體意外下降,但我不知道。 (這將在下一節中進行說明)。
如何評估的重視程度?
這是一個非常簡單的問題,但得到的答复是不容易的。我們提出了以下聲明:
“專注於某個對象(如月球) ,我們仍然不完全知道什麼來在我們身邊。 ”
“我發現自己(例如月球,例如) ,是一個具有焦點的對象。 ”
如果你認為讀者輸入的頭腦和實際實施,那麼希望就會有結果,讀者可能會感到驚訝。
如果這樣的臨時簡單地說,為什麼少數人會成功嗎?
一個經典的人們的思維方式,有5東西冥想障礙是:
憤怒/慾望/懶/浴室/懷疑論者。但我們不要氣餒,因為這些障礙,他們也是受害者。
負級數通常發生如下:
我們試圖以可視化知覺的對象,最強,最清晰,最恆定的幻想。但其他的想法,並試圖找到,因為他們設法維護...插話。它被稱為浴室。
我們知道這一點,還是應該繼續努力。但這種現象並不像人們想像的那麼糟糕。原因是因為試圖找到對象,對象保持一份耕耘,辛勤工作,取得了頭腦,我們曾試圖專注於這一發現和突然增益安全中心只心跳。不良反應,反應的焦點的對象上(在這種情況下,月亮) ,或換句話說,原來,右側和右側。月球不是一間餐廳,但由於在這次行動中洗澡的副作用,我們必須做出三昧。這可能已經發生過幾次與讀者,使讀者吃驚不明白為什麼。這是上述兩個過程的展開,仍然是進入經典的過程中:品種齊全,四,一心......你嘗試讓讀者評論是真還是假?
如果輸入醫生的禪有機卓越的景觀?
基本步驟的介紹,所以我們越過的門檻意識的禪有機卓越的進入該國領土。
但是,我再說一遍,你需要區分醫生顯然,並非每一個譚亭,我們已經進入了添HUU CANH SAC 。由於這種誤解,有這麼多的辯論似乎無窮無盡的做法在論壇上。
CTR會解釋更多關於我們的實踐基礎已提交上述“一節中理論冥想1 ” 。Thiền Định thực hành: bài 1 ~ CTR D ẫ n n h ậ p k h á i n i ệ m s ơ b ộ v ề . . .
l ý t h u y ế t & t h ự c h à n h T h i ề n Đ ị n h
b à i 1
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
t h ự c h à n h
Nên hành Thiền ở đâu?
Chọn một địa điểm nào mà quý vị cho là phù hợp với mình. Ai cũng có một chỗ ngủ nào đó nên có thể địa điểm này là thực tế nhất, vì đây là nơi riêng tư của cá nhân mình. Tránh tìm những địa điểm nặng về hình thức, gây phiền phức cho chính mình và cho mọi người. Địa điểm nào mà mình biết khai thác, tùy nơi, tùy lúc, thì vẫn là một địa điểm tốt. Thực tế, cũng có rất nhiều người có điều kiện để tạo những nơi thực hiện công phu nhưng thực sự chủ nhân lại không sử dụng tới.
Nên hành thiền vào lúc nào?
Mỗi người có những sinh hoạt khác nhau, nên việc chọn thời điểm nào là thuận lợi nhất phải tùy theo công việc của mình, tùy theo sinh hoạt của mình. Có một điểm cũng rất đáng quan tâm là thời điểm hành Thiền phải phù hợp với sinh lý, tâm lý của từng cá thể riêng biệt.
Có trường phái bảo người ta phải công phu lúc 12 giờ khuya. Nhiều cơ sở Tôn Giáo khác lại công phu lúc 4, 5 giờ sáng. Một số quý vị đã từng sinh hoạt ở trong trường nội trú, nhất là lúc chúng ta còn đang là những thanh niên thiếu nữ, thì việc thức giấc vào giờ này đúng là một cực hình. Có những người tu chỉ có mười mấy tuổi, thậm chí ở nhà mẹ còn tắm cho, nay phải thức dậy sớm để gõ chuông, tụng kinh … Quý vị nghĩ sao? Liệu có thể có một kết quả tốt trong việc Tĩnh Tâm hay không?
Hành Thiền cần sức khỏe.
Chỉ cần bước vào một tiệm ăn chay, chúng ta có thể đọc những câu như là "Sức khỏe và sự hiểu biết là cái gì quý giá". Ở kỷ nguyên chúng ta đang sống thì tất cả mọi người đều biết, tập thể dục là liều thuốc vạn năng, hoàn toàn không cầu kì, tốn kém. Chạy bộ, chạy nhảy tại chỗ là thể dục cơ bản nhất và ở đâu cũng tập được. Nó không lệ thuộc ở trời mưa, trời gió, chỉ cần vài thước vuông trong một căn phòng là cũng có thể tập được rồi. Kinh nghiệm thực tế cho biết, tùy theo thể trạng và tình hình sức khỏe của từng cá nhân, chúng ta phải tập qua một ngưỡng nào đó, thì mới có sức khỏe tốt.
Người hành Thiền nên có cuộc sống như thế nào?
Trường phái Phật Giáo, trường phái Khổng Giáo, văn hóa của người Pháp … đều có từ ngữ, nói về một chủ thuyết gọi là Trung Dung, trái ngược với chủ thuyết cực đoan.
Chúng tôi xin mượn lời của trường phái Lão Tử, để minh họa về lối sống này "Sống hòa hợp với Thiên Nhiên Tạo Hóa, tuân theo quy luật Thiên Nhiên, tu luyện để sống lâu … Người thuận theo Đất > Đất thuận theo Trời > Trời thuận theo Đạo > Đạo thuận theo Tự Nhiên … Hành động theo Tự Nhiên thì thường có hiệu quả lớn hơn là việc chống lại nó".
Vấn đề Tình Dục thì sao?
Đó là vấn đề mà người tu thực sự cần quan tâm. Thông thường người ta có hai thái độ: Một là, tìm đủ mọi cách để khước từ, lừa dối chính mình về sự hiện diện của nó. Hai là, im lặng vì chẳng biết giải quyết làm sao và chấp nhận những cuộc phiêu lưu không bờ bến.
Tài liệu kinh Phật cho là làm thân Người là quý, mà Người tất nhiên là phải có Nam, có Nữ. Như CTR có dịp trình bày trước đây, thì những tài liệu của Phật Giáo Nguyên Thủy, cụ thể là những bài nói về Sắc, chấp nhận sự hiện hữu của Nam và Nữ với thuật ngữ: "Bản Tánh Sắc". Điều đó có nghĩa đây là một hiện tượng khách quan tự nhiên, không tốt không xấu. Vì cấu tạo của các Thực Thể này, nhìn ở góc cạnh Sắc thì nó là như vậy. Phật Giáo công nhận hiện tượng khách quan Nam, Nữ, và nó chỉ chấm dứt khi bước vào Tứ Thiền Hữu Sắc. Căn cứ vào phần cuối của tập 2 tài liệu Vi Diệu Pháp, con người được chia ra làm 3 loại, trong đó có đề cập tới một loại người không được hoàn chỉnh. Hiểu như vậy, thì là Nam hoặc Nữ mới là hoàn chỉnh. Ngoài Phật Giáo thì Lão Tử cũng công nhận thế giới chúng ta sinh hoạt là Thế Giới Nhị Nguyên (đạo sanh ra Âm và Dương > Tứ Tượng > Bát Quái …)
Việc quan hệ tính dục thuần túy là vật chất đối với các Súc Sinh. Khi tiến đến con người, thì gồm có sự pha trộn của tinh thần và vật chất. Đến cảnh Tha Hóa Tự Tại, quan hệ Nam Nữ chỉ còn tồn tại ở dạng tinh thần. Khi đạt được Sơ Thiền Hữu Sắc, thì quan hệ Nam Nữ chỉ còn là kỷ niệm của dĩ vãng không hơn, không kém.
Do đó trên con đường tiến hóa, chúng ta không nên đánh giá quá thấp Bản Năng Tình Dục. Nó chỉ là một tính chất hữu duyên, hữu lậu và hữu vi … có nghĩa là có tính chất tạm thời trên bước thang tiến hóa. Nó là đối tượng của dục vọng, là nguồn gốc của khổ đau và lệ thuộc ở Ngũ Uẩn. Nói một cách khác, khi tiến đến một nấc thang tiến hóa nào đó, cụ thể là Sơ Thiền Hữu Sắc, thì muốn hay không, dù có luyến tiếc cách mấy, chúng ta cũng phải nói lời chia tay với Libido. Làm sao chúng ta không luyến tiếc cho được, vì nó chính là tác nhân của Thẩm Mỹ Học. Biết bao nhiêu tác phẩm Hội Họa, Văn Chương, Âm Nhạc, Khoa Học … đều xuất phát từ Bản Năng Tình Dục của con người. Thiếu vắng Bản Năng Tình Dục, xã hội con người sẽ tự diệt vong. Rất mong quý độc giả đừng đánh giá quá thấp Bản Năng Tình Dục quý báu của con Người.
Theo Phân Tâm Học, để tránh tạo ra dồn nén, thì Bản Năng Tình Dục có hai lối thoát: Thăng Hoa và Đồi Trụy. Thí dụ chúng ta đầu tư vào thể dục, lao động trí óc, sáng tác … đó là một dạng Thăng Hoa. Đây là cách khôn khéo sử dụng Bản Năng Tình Dục có lợi cho mình, cho xã hội. Ngược lại thì quý vị cũng biết …
Sau đây là cách chọn Đối Tượng để Quán Tưởng:
Chúng ta nên chọn Đối Tượng Trung Tính, không có Nhân, vì nó không câu hữu với: Tham, Sân, Si hoặc Vô Tham, Vô Sân, Vô Si.
Thí dụ: Mặt Trăng / 1 bông Hoa Hồng / 1 ánh sáng đèn led / 1 viên bi (có màu sắc rõ ràng) …
Còn rất nhiều những Đối Tượng khác mà quý vị có thể tự lựa chọn, nhưng xin nhắc lại, nên chọn những Đối Tượng là không Nam tánh, không nữ Tánh, Vô Nhân như đã nói ở trên.
Để ghi nhớ hình ảnh của những Đối Tượng mà chúng ta có ý định sử dụng để Quán Tưởng, trước nhất chúng ta phải quan sát hình ảnh đó cho kỹ. Thực tế chúng ta có thể làm như thế này: Mở máy computer, chọn hình ảnh "MặtTrăng" nào gây ấn tượng nhất cho chúng ta, ngắm nhìn cho kỹ, sau đó nhắm mắt lại để hình dung hình ảnh xem có rõ ràng hay chưa, nếu chưa đạt được yêu cầu thì nhắc lại thao tác.
Tư thế nào là tốt nhất khi Thiền Định?
Các tài liệu chuyên ngành nói chung, đều nhắc nhở người tu Thiền Định, nên chọn vị thế đơn giản, dễ thực hiện, cảm thấy thư giãn thoải mái. Vị thế ngồi chỉ là một phương tiện giúp chúng ta tu Thiền Định, chứ không phải mục đích chúng ta tập ngồi.
Khi bước vào công phu thực sự, tốt nhất nên chọn một vị thế quen thuộc. Quý hành giả nên kiểm soát cách ngồi, kiểu ngồi xem liệu có thể ngồi lâu dài được hay không?
Nên tránh những vị thế kiểu cọ cầu kì, nặng về hình thức, nhìn đẹp mắt … nhưng không vững chắc hoặc gây tê buốt vì nó sẽ dẫn đến hệ quả là tinh thần căng thẳng không thể ngồi được lâu dài.
Có thể thực hành Thiền Định ở mọi tư thế đi đứng nằm ngồi không?
Một số Thiền Sư đạo cao đức trọng hay quả quyết một điều mà chính họ cũng không làm được là: Đi, Đứng, Nằm, Ngồi đều Thiền Định được cả.
Cách mô tả này là nhái theo mô hình "đại ngôn" của người Trung Quốc. Nếu chúng ta tin rằng Ngài Sakya Muni là một nhân vật có thật, thì theo truyền thuyết Ngài cũng phải ngồi nhiều ngày dưới cây Bồ Đề trong một cuộc Đại Định có một không hai, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử hành Thiền. Nếu quý vị nào nghĩ chuyện này chỉ là hư cấu thôi, thì rõ ràng người viết lại câu chuyện này với khả năng tưởng tượng phong phú cách mấy, cũng chỉ dám tưởng tượng quá lắm là Ngài Sakya Muni ngồi dưới cây Bồ Đề, chứ không hề có việc đi đứng lung tung mà Nhập Định.
Trên thực tế hành Thiền có lẽ quý hành giả cũng rút ra được từ chính kinh nghiệm bản thân là chẳng có cách nào Đi Đứng mà Nhập Định được.
Cách ngồi Kiết Già có phải là cách ngồi tốt nhất không?
Cách ngồi Kiết Già rất khó thực hiện. Nếu muốn, người ta phải tập luyện từ nhỏ. Điều này hoàn toàn nghịch lý, vì khi còn nhỏ thì ngồi dễ dàng, nhưng thực tế thì hiếm có ai tu Thiền Định từ nhỏ. Đến khi trưởng thành, muốn tu Thiền Định thì ngồi Kiết Già không được; nếu có ngồi được thì cũng rất đau đớn, không thể ngồi lâu. Việc đau đớn là tất nhiên vì giây thần kinh, mạch máu bị ép quá lâu trong 1 tư thế. Những người dạy Thiền cứ cố tạo ra một mô hình làm cho mọi người mơ ước, mà không thực hiện được.
Vị thế Thiền Định nào phù hợp với thế giới khách quan tự nhiên, qua kinh nghiệm thực tế ?
Những cuộn phim ghi lại hình ảnh về người tu Thiền Định cho thấy những người tu trong vị trí ngồi (ngồi bao lâu thì chúng ta không biết) đổ sụp xuống.
Ở Tây Tạng, những người tu chuyên nghiệp sử dụng một cái hộp bằng gỗ, có chỗ để tựa lưng, và có một sợi giây để cột người tu khỏi đổ sụp (giống như seat belt của xe hơi). Việc này cho chúng ta thấy về cấu tạo cơ thể học của con người, thì cũng chẳng ai Thần Thánh hơn ai. Khi ngồi lâu và Nhập Định mất ý thức hoặc ngủ gục, đều sụp xuống.
Tuy nhiên có một câu chuyện nhỏ sau đây, đã được tường thuật từ kinh nghiệm của một người tu Thiền Định. Họ kể lại rằng trong lúc nhập định, thì bỗng dưng một hiểu biết đến trong ý thức của họ, là một người ngồi sếp bằng (hình ảnh ngồi Thiền khá phổ thông của người Á Châu), trông giống với hình thể của một cái chuông lớn ở trong Chùa. Mọi người đều biết, cái chuông phát ra âm thanh "Om"; mà âm thanh này là nguồn gốc của tất cả các âm thanh. Do đó cách ngồi sếp bằng, là mô phỏng theo mô hình của cái chuông, phù hợp với hình thể của thế giới khách quan tự nhiên.
Tập trung vào Đề Mục như thế nào?
Sau khi điều thân, giữ hơi thở bình thường, tay phải để trên tay trái, nhắm mắt lại một cách nhẹ nhàng, tập trung vào huyệt Ấn Đường (người ta còn gọi là Luân Xa Ajna). Giả sử chọn Mặt Trăng là Đối Tượng Thiền Định, chúng ta cố tưởng tượng, nhìn thấy hình ảnh "Mặt Trăng", gãy góc, sắc nét, độ phân giải cao. Tự nhắc nhở mình như sau:
"Tôi chú Tâm vào hình ảnh Mặt Trăng, đến nỗi tôi không còn biết gì đến xung quanh".
Nhắc đi, nhắc lại ý nghĩ này, đồng thời cố hình dung tưởng tượng ra hình ảnh "Mặt Trăng" (thuật ngữ chuyên môn gọi là Sắc Pháp). Liên tục nhắc đi, nhắc lại lời nói như trên …
"Tập Trung Tư Tưởng vào một Đối Tượng duy nhất" là "Mặt Trăng" … đến mức độ mọi đối tượng khác đều biến khỏi phạm vi nhận thức …
Hãy suy nghĩ là tôi tập trung tư tưởng một cách mãnh liệt vào một Đối Tượng duy nhất là "Mặt Trăng" … Tôi không còn biết gì đến xung quanh … Đến một lúc hành giả sẽ thấy "Mặt Trăng" với "mình" là một.
Việc tập trung cần phải có 3 tính chất sau:
* Cao độ * Cường độ * Trường độ
Diễn tiến này là một diễn tiến tích cực, ai cũng mong muốn xảy ra.
Ở đây xin nhắc thoáng qua một chút về lý thuyết. Khi làm những việc trên, là chúng ta đang cố ý biến đổi một Đối Tượng từ "vật chất" qua "tư tưởng", rồi Đối Tượng này được định vị ở các Sát Na Tâm của luồng Tốc Hành Tâm (Javana). Nói tóm lại, thao tác này hy vọng đưa đến Định Tâm, vượt qua cảnh Định Dục Giới. Thực tế rất nhiều trường phái (Quán Phật A di đà, Quán Phật Bà Quan Âm, Quán Dakini hoặc Yidam …) rơi vào Định Dục Giới một cách vô tình mà mình không hay biết. (Việc này sẽ được giải thích cặn kẽ ở phần sau).
Làm sao để đánh giá được mức độ chú tâm?
Đây là một câu hỏi khá đơn giản, nhưng câu trả lời không phải là dễ dàng. Chúng tôi xin đề xuất lại phát biểu sau đây:
"Chú Tâm vào một Đối Tượng nào đó (Mặt Trăng chẳng hạn), chúng ta hoàn toàn không còn biết gì đến xung quanh chúng ta".
"Đến nỗi mình thấy mình (thí dụ Mặt Trăng chẳng hạn), là một với Đối Tượng đang chú Tâm".
Nếu quý độc giả suy nghĩ Nhập Tâm và triển khai trên thực tế như vậy, thì hy vọng là sẽ có kết quả, có thể làm cho độc giả ngạc nhiên.
Nếu Định Tâm chỉ đơn giản vậy, thì tại sao ít người làm thành công?
Một cách kinh điển người ta cho rằng, có 5 thứ trở ngại cho việc hành Thiền là:
Sân Hận / Tham Dục / Hôn Trầm / Phóng Tâm / Hoài Nghi. Thế nhưng chúng ta đừng nản lòng vì những trở ngại này thì ai cũng là nạn nhân cả.
Diễn tiến tiêu cực thường xảy ra như sau:
Chúng ta cố gắng để hình dung Đối Tượng Quán Tưởng, mạnh nhất, rõ nhất, liên tục nhất trong tưởng tượng. Nhưng khi càng cố đi tìm, càng cố duy trì … thì những tư tưởng khác lại xen vào. Đó được gọi chung là Phóng Tâm.
Chúng ta biết rõ điều này, nên vẫn cố gắng tiếp tục. Nhưng hiện tượng này không phải là quá dở như mọi người nghĩ. Lý do là vì chính việc cố gắng đi tìm Đối Tượng, duy trì Đối Tượng một cách vất vả, mệt nhọc, đã làm cho Tâm chúng ta phải cố gắng chú Tâm vào chính việc đi tìm này và bất chợt đạt được Tâm An Chỉ trong các Tốc Hành Tâm. Nói một cách khác, phản ứng phụ, phản tác dụng của việc Chú Tâm vào một Đối Tượng (ở đây là Mặt Trăng), lại hóa ra hay, phụ thành chánh và chánh lại trở thành phụ. Mặt Trăng quán chưa ra nhưng nhờ phản ứng phụ là Phóng Tâm trong thao tác này, lại làm cho chúng ta Nhập Định được. Việc này có thể đã xảy ra nhiều lần với nhiều quý độc giả, làm cho quý độc giả ngỡ ngàng không hiểu tại sao. Thật ra diễn tiến của hai tiến trình nói trên, vẫn nằm trong tiến trình kinh điển của việc nhập định là: Tầm, Tứ, Nhất Tâm … Quý độc giả thử xem lại nhận xét trên có đúng hay không?
Nếu Nhập Định được thì hành giả sẽ tiến vào Cảnh Thiền Hữu Sắc?
Phần trình bày trên là bước cơ bản, để chúng ta bước qua ngưỡng cửa của ý thức để tiến vào lãnh thổ của Thiền Hữu Sắc.
Nhưng xin nhắc lại một lần nữa, là quý hành giả rất cần phân biệt một cách rõ ràng rằng: Không phải cứ Định Tâm, là chúng ta đã bước vào Cảnh Thiền Hữu Sắc. Chính vì sự hiểu lầm này mà có quá nhiều cuộc tranh luận dường như bất tận, trên các diễn đàn tu tập.
CTR sẽ giải thích kỹ hơn về nền tảng của cách thực hành tu tập đã trình bày trên đây trong phần: "Thiền Định Lý Thuyết 1".
http://vidieuphapctr.blogspot.tw/2013/10/thien-inh-thuc-hanh-bai-1.html