Câu chuyện dưới đây là câu chuyện có thật 100% khi hai mẹ con ra biển gần nhà chơi theo thường lệ cùng chú chó dể thương.
Tôi(người mẹ) sở thích là xem, học hỏi Phật Pháp nên có chút căn bản và xem cái chết nhẹ như tơ hồng vì nghĩ tất cả đều là vô thường.Tôi đem cái bản ngã của mình ra tiếp nhận nó uốn nắn nó và nuôi dưỡng nó một cách máy móc mà không hay!
Thế là một hôm ,hai mẹ con cùng chú chó đi biển chơi,biển Đài Loan nó không giống biển ở VN mình vì nó lên xuống bất thường và nhanh rất đột ngột(nhanh độ mới thấy đó bờ biển rồi cũng thấy đó biển cả mênh mông).
Khi chuẩn bị quay về thì nước biển lên đột ngột ,tôi quính quá nên sắn quần vọt lẹ,lúc này trong lòng tôi không thấy 2 chữ Vô Thường đâu cả,mà cái tâm lúc này thì chỉ muốn vọt lẹ lên bờ.Khi sực nhớ đến con trai ,tôi nhìn lại phía sau thì một cảnh làm tôi vô cùng xấu hổ cho một người gọi là có chút kiến thức Phật Pháp và tự xưng không sợ chết!
Bé(con trai tôi) nó một tay ôm con chó(vì nước ngập qua khỏi đầu con chó rồi),một tay cầm đồ chơi ,ung dung tự tại đi với nước đã đến đùi của bé.
Sau bài học này tôi cảm thấy tâm mình phải tu sửa sao cho giống em bé,nó thật vô tư ,tự tại,hồn nhiên như thế.Dù có vô thường hay không vô thường ,đối với cái tâm của bé nó không là gì cả.
A DI DA PHAT

