10 cách tẩy độc khỏi cơ thểBạn cảm thấy uể oải, thiếu sức sống? Bạn có vấn đề về da, mụn trứng cá, đau mỏi, hay tiêu hóa trục trặc?... Đã đến lúc để giải độc cho cơ thể. Nhiều nền văn hóa trên thế giới duy trì những kiểu giải độc cơ thể (nôm na là lọc máu) khác nhau - gồm nghỉ ngơi, làm sạch hệ tuần hoàn và nuôi dưỡng cơ thể từ bên trong. Bằng việc tách và loại bỏ các độc tố, sau đó nạp vào cơ thể các chất dinh dưỡng, quá trình giải độc có thể giúp bạn tránh được bệnh tật và tái tạo khả năng tối ưu hóa sức khỏe.
"Cơ thể có hệ thống làm lành tự nhiên. Việc giải độc làm tăng hiệu quả của hệ thống này", Peter Bennett, giám đốc y khoa của Bệnh viện Helios ở Victoria B.C (Canada) giải thích.
Làm thế nào để biết đã đến lúc bạn cần giải độc?
Chuyên gia Bennett khuyên tất cả mọi người nên giải độc ít nhất một lần mỗi năm, trừ những người cho con bú, trẻ em và bệnh nhân bị bệnh thoái hóa mãn tính, mắc ung thư hoặc bệnh lao.
Bạn nên nghĩ đến việc thải độc cơ thể nếu có các triệu chứng như mệt mỏi không rõ nguyên nhân, uể oải chậm chạp, da kích ứng, dị ứng hoặc nhiễm trùng nhẹ; có bọng mắt, bụng chướng ngay cả khi cơ thể bạn gầy; rối loạn kinh nguyệt hoặc xáo trộn tâm trí.
Nên bắt đầu lúc nào?
Trước tiên, hãy loại bớt chất độc ra khỏi cơ thể. Loại bỏ rượu, cà phê, thuốc lá, đường tinh chế, chất béo bão hòa, tất cả chúng đều đóng vai trò là chất độc với cơ thể và có thể cản trở quá trình làm lành của bạn. Ngoài ra, cũng loại bỏ các chất tẩy rửa trong gia đình và các sản phẩm chăm sóc cá nhân (sữa tắm, xà phòng, kem đánh răng, chất khử mùi) có nguồn gốc hóa chất và thay thế bằng các sản phẩm có nguồn gốc tự nhiên.
Một "chất độc" khác đối với sức khỏe đó là stress. Vì vậy, bạn cần loại bỏ các stress độc hại này song song với quá trình thải độc cơ thể. Yoga, khí công hoặc các biện pháp khác là cách đơn giản để giảm stress và vực dậy tinh thần.
Giải độc kiểu gì thì tốt cho bạn?
Thường thì một đợt thanh lọc cơ thể kéo dài 7 ngày, đủ thời gian để làm sạch máu. Lịch trình của Bennett đưa ra gồm 2 ngày nhịn ăn chỉ uống đồ lỏng, sau đó là 5 ngày ăn theo chế độ đặc biệt để hệ tiêu hóa được nghỉ ngơi.
Cũng có chương trình đề nghị bạn dùng đồ lỏng từ 3 đến 7 ngày (chỉ uống nước hoa quả, nước rau và nước trắng). Hoặc bạn chỉ uống nước lọc một ngày mỗi tuần.
10 cách để giúp cơ thể giải độc
Sau một kỳ lọc máu "cấp tốc", bạn có thể làm sạch cơ thể hàng ngày thông qua chế độ ăn, các chất bổ sung và thay đổi lối sống:
1. Ăn nhiều chất xơ, trong đó có gạo lứt, trái cây và rau. Củ cải đường, củ cải, cây artiso, cải cắp, súp lơ xanh, tảo xoắn, tảo biển rất tốt để loại độc tố.
2. Làm sạch và bảo vệ gan bằng các thảo dược như rễ cây bồ công anh, cây ngưu bàng, cây kế sữa và uống trà xanh.
3. Uống vitamin C, giúp cơ thể sản sinh glutathione, một hợp chất trong gan giúp loại độc tố.
4. Uống ít nhất 2 lít nước mỗi ngày
5. Thở sâu để ôxy tuần hoàn khắp cơ thể
6. Chuyển hóa stress bằng việc nhấn mạnh vào các cảm xúc tích cực
7. Thực hành thủy liệu pháp bằng cách tắm nước rất nóng dưới vòi sen 5 phút, để nước chảy trên lưng. Tiếp theo là xả nước lạnh trong 30 giây. Lặp lại điều này 3 lần, và nghỉ trên giường trong 30 phút.
8. Toát mồ hôi trong nhà tắm hơi để cơ thể có thể loại bỏ chất độc thông qua đổ mồ hôi.
9. Chải khô da để loại bỏ độc tố qua lỗ chân lông.
10. Điều quan trọng nhất để thải độc là gì? Là tập thể dục. Yoga hoặc nhảy dây đều tốt. Một giờ mỗi ngày. Cũng có thể tập khí công và nhiều bài tập khác có ích cho sức khỏe.
Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013
Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013
Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013
Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013
Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013
Con mắt thứ ba: Xuyên Vân Kiếm Pháp 26
Tập 26: Ðối Thoại của Ông Tổng Quản & Độc Giả - Phần 2
- Tình Dục, Giấc Mơ, Bảo Vệ & Phản Biện.
- Ðọc Kinh & Trì Chú: Thực sự có Chân Ngôn hay không?
- Vấn đề giữ Giới.
- Cô Tâm Như: Ông Tổng Quản ơi, tôi nghĩ rằng bản năng tình dục thì cũng giống như những bản năng khác thôi. Thí dụ như đói thì cần phải ăn chứ. Nếu đói mà không ăn thì sẽ chết đói. Chuyện tình dục thì cũng thế thôi. Tình dục đúng nghĩa thì nó là sự thăng hoa của tình yêu mà. Nhân gian thường cho là: “Sống mà không có Tình Yêu thì như Chết mà biết Thở.” Nhà thơ Xuân Diệu cũng nói rằng:
“Làm sao sống được mà không Yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?"
Tôi nghĩ ông thì trí tuệ cũng hơi bị nhiều, vậy ông có ý kiến gì không? Đừng nói với tôi là nên sống một mình, hoặc cứ sống 2 mình nhưng phải dẹp tình dục qua một bên nha ông. Tôi thì rất thích Tu Thiền Định, nhưng vấn đề là làm cách nào để dập tắt được bản năng này chứ?
- Ông Tổng Quản: Thế này cô nhé, để tránh thái độ chủ quan, chủ nghĩa duy tiêu cực, thì thiết nghĩ rằng nếu chúng ta đã đề cập đến Bản Năng Tình Dục và Giấc Mơ ở góc cạnh tiêu cực, thì nay chúng ta cũng thử đề cập đến góc cạnh tích cực, của hai đề tài nói trên. Cô đồng ý không?
- Cô Tâm Như: Ông Tổng Quản à! Ông có lầm không vậy? Tôi tuy chẳng thâm sâu gì Phật Giáo, nhưng khi đề cập tới giới của Phật Giáo, thì người ta thường hiểu như là mình không nên có những hành động liên quan đến: Sát, Đạo, Dâm … Còn chuyện Giấc Mơ thì ít khi nào có Giấc Mơ đẹp. Phần lớn các Giấc Mơ là vô nghĩa hoặc rất dễ sợ … Nói cách khác là Ác Mộng đó ông.
- Ông Tổng Quản: Có lẽ chính vì hầu hết mọi người, ai cũng nghĩ như cô vừa nói xong; do đó tưởng không phải là thừa, nếu chúng ta chịu khó tìm hiểu nhiều hơn, để có được cái hiểu biết đúng đắn hơn, rất có lợi cho tâm lý mình khi Tu Thiền Định. Chính vì không hiểu rõ nên mình luôn luôn tự trách mình. Chúng ta hay tự trách mình là tại sao tôi lại tồi tệ, xấu xa như thế này? Hoặc tại sao khi người khác tu thì họ rất thanh cao thánh thiện, còn tôi duy nhất là người tội lỗi … nên mình phát sinh mặc cảm tự ti.
Thưa cô Tâm Như!
Tôi muốn cô hiểu được rằng những thành quả vĩ đại, về vật chất cũng như tinh thần mà con người đã đạt được qua chiều dài của lịch sử, là hệ quả của bản năng tình dục được thăng hoa. Khoa Tâm Lý học cho biết hầu hết các nhà bác học, các nghệ sĩ … đều có bản năng tình dục mạnh hơn người thường rất nhiều. Đúng ra phải nói rằng nếu không có tình dục thì sẽ chẳng có gì cả: Nghệ thuật, phát minh … thậm chí không có cả lịch sử con người; vì con người có tồn tại đâu mà có lịch sử. Nói một cách khác, lịch sử con người là con số không nếu không có bản năng tình dục.
Không ai dám khẳng định là con người xuất hiện bắt đầu ở đâu và từ lúc nào trên trái đất này. Nhân chủng học thì cho rằng dường như con người xuất hiện lần đầu tiên ở lục địa Phi Châu; còn theo Kinh Thánh, thì Adam và Eva xuất hiện ở vườn Địa Đàng … Thế nhưng tất cả chỉ là giả thuyết.
- Cô Tâm Như: Ông Tổng Quản ơi, vậy là ông không biết rồi. Tôi nghe nói là con Người tiến lên từ loài Khỉ đó ông ơi. Mỗi lần đi chơi trong khu du lịch Sinh Thái, tôi hay tranh thủ ngắm nhìn mấy con Khỉ và tự hỏi rằng không biết đến thời gian nào thì con những con Khỉ này sẽ tiến lên thành Người đó ông. Mà cũng kỳ lạ thật đó, dường như con Khỉ ngày xưa mới biến thành người được, còn con Khỉ ngày nay chắc không biến ra người được nữa thì phải.
- Ông Tổng Quản: Đúng rồi, thuyết Tiến Hóa thì cho biết con người tiến lên từ loài Linh Trưởng. Tuy nhiên, thuyết này càng ngày càng bộc lộ những yếu kém. Mẹ ruột của lý thuyết Tiến Hóa từng nói “Con có thể là con của loài Khỉ, nhưng Mẹ thì không”. Tài liệu Missing Link đã tiết lộ, chiếc răng mà người ta cho là của một sinh vật đang tiến hóa, giữa Người và Khỉ là ngụy tạo. Chính nhà bác học, tác giả của công trình này đã thú nhận như vậy! Ðến ngày hôm nay, ngoài suy luận bằng lý thuyết thì chẳng có một chứng cứ cụ thể nào, có thể bảo đảm là loài Khỉ là tổ tiên của con người. Chẳng cần phải có một kiến thức quá ư là hàn lâm về Nhân Chủng Học, cô vẫn nhận ra điều này: Nếu lý thuyết Tiến Hóa về tiến trình của con người là đúng, thì chúng ta đã không tìm thấy trong lịch sử cũng như ở hiện tại này, một không gian nào đó, có những tổ tiên loài người đang tiến hóa. Nói cách khác là có một sinh vật nào đó, đang ở trạng thái giữa Người và Khỉ.
- Cô Tâm Như: Chắc ông nói đúng đó. Chính xác nhất thì con người đẻ ra con người. Hành động giao phối; một biểu hiện cụ thể của bản năng tình dục, là hành động cần thiết để xã hội loài người nói riêng và đa số sinh vật nói chung trên hành tinh này tồn tại và phát triển.
- Ông Tổng Quản: Nếu việc giao phối không đưa lại khoái cảm lớn lao, xét về mặt bản năng như là một mục đích, thì chưa chắc sinh vật nào lại chấp nhận việc giao phối, con người cũng chẳng ngoại lệ. Có lẽ nếu có một Thượng Ðế, thì ngài đã phải suy tư mất nhiều ngày nhiều đêm, để tạo ra bản năng này, tạo ra động cơ để con người chấp nhận giao phối.
Chúng ta thử hình dung, nếu một ngày nào đó, Thượng Ðế vì một lý do chủ quan hay khách quan, thí dụ như Thượng Ðế thấy các bệnh truyền nhiễm không thể kiểm soát được, thuốc điều trị HIV Truvada không hiệu quả như lúc thử nghiệm … thì Ngài buộc lòng phải tước đoạt bản năng tình dục của con người. Hệ quả thật tai hại khôn lường. Thiếu tuyến nội tiết của giống đực hoặc giống cái, con người uể oải, yếu đuối, tinh thần cũng như vật chất chẳng muốn làm gì cả … Thế nên việc giao phối chỉ còn là kỷ niệm của dĩ vãng, được người ta kể cho nhau nghe trong tiếc nuối! con người già đi … trẻ em không được sanh ra, bệnh viện Phụ sản Từ Dũ đương nhiên là phải đóng cửa. Bác sĩ, y tá thất nghiệp, các hoạt động xã hội chậm lại từ từ, không điện, không nước, không thực phẩm, không giao thông, xã hội từ từ tê liệt. Thượng Ðế hoặc ai đó có một lương tri lành mạnh, có lẽ không bao giờ mong muốn một kịch bản của xã hội loài người như mô tả ở trên.
Có lẽ nhân loại nên cám ơn Thượng Ðế, đã ban tặng cho con người một quà tặng thật quý giá, đó là bản năng tình dục.
- Cô Tâm Như: Nãy giờ nghe ông nói, tôi thấy cái nhìn của ông có vẻ chịu chơi so với các Thiền Sư khác. Ít có người thầy dạy Tu Thiền chịu nói thẳng thắn về vấn đề này lắm. Theo ý kiến của ông thì bản năng tình dục xấu hay tốt? Chúng ta phải hiểu thế nào về bản năng tình dục?
- Ông Tổng Quản: Có lẽ bản năng tình dục, bản chất chẳng xấu cũng chẳng tốt, mà lệ thuộc ở con người có lương tri, tri thức luận lành mạnh để sử dụng nó. Chắc mọi người còn nhớ, có một tài liệu đã được in tại Việt Nam có nhan đề “Tu mau kẻo trễ”. Ta thử hình dung, một xã hội mà tất cả mọi người đều đi Tu thì xã hội đó sẽ ra sao?
Những tiện ích xã hội: Giao thông vận tải, điện, nước, thực phẩm … nói tóm lại là những nhu yếu phẩm, ai sẽ đứng ra đảm trách? Có một tài liệu thống kê đã đưa ra một xếp hạng từ cao đến thấp về mức độ làm lợi ích cho xã hội. Bảng thống kê này sắp xếp như sau: Sĩ quan quân đội, cảnh sát, điều dưỡng viên … là những người có lợi cho xã hội nhất và đứng đầu bảng. Ngược lại, thầy tu và những cô gái hoạt động trong ngành công nghiệp tình dục là những người không có lợi cho xã hội nhất, được sắp ở thứ hạng 27. Thông tin này chỉ mang tính chất thông tin thuần túy, không có ý định đề cao hay phản bác ai đó.
- Cô Tâm Như: Tôi nghe ông nói, có lẽ cũng giải tỏa được một phần lớn những mặc cảm, những tự ti không có thật. Tôi cảm thấy yên tâm nhiều hơn trên con đường tu đạo. À Ông Tổng Quản ơi! Theo như lời ông nói, thì Giấc Mơ cũng có mặt tích cực của nó, ông có thể trình bày cho tôi nghe được không?
- Ông Tổng Quản: Bình thường ai cũng phải sinh hoạt trong một xã hội nào đó, kể cả người tu. Và xã hội nào cũng có những chuẩn mực quy ước do con người đặt ra hoặc tự hình thành. Vì xã hội buộc mỗi con người phải kiềm chế nhiều ham muốn, nên ý thức của tất cả mọi người chỉ chấp nhận, tiếp nhận một số hiện tượng khách quan mà mình cho là phù hợp. Nó chỉ đi vào khu vực ý thức khi đã được kiểm duyệt, dù trong lúc tỉnh hay trong giấc mơ, nên mỗi cá nhân đã vô tình tích trữ nhiều “dồn nén”. Bình thường thì ý thức con người vẫn thành công trong việc ngăn trở, không cho “những sức mạnh vô thức đen tối” bị dồn nén kia xuất hiện. Chính vì lý do này, những hiện tượng khách quan không được ý thức chấp nhận, trở thành những kẻ vô gia cư, lang thang không biết đi về đâu. Nó phải tự tìm ra một con đường, là đi vào căn phòng kế bên vô ý thức, sống ở đó ngoài vòng kiểm soát của ý thức. Nhưng cư dân ở vô ý thức một ngày một đông, tạo ra áp lực dân số, những cuộc tranh chấp nội tâm, bản chất của sự dồn nén. Ai đó không thể giải quyết được nạn nhân mãn này, thì có thể từ thác loạn tâm lý cho đến trở thành điên. Thượng Ðế cũng khá tinh vi và cẩn thận, đã trang bị cho khu vực này một bộ phận tự xả an toàn, công cụ đó chính là: Giấc Mơ. Theo Phân Tâm Học, Giấc Mơ là một công cụ cần thiết để giải thoát ẩn ức, nếu không có công cụ này thì con người không thể chịu đựng được, khi dồn nén vượt qua một giới hạn nào đó.
Lại một lần nữa chúng ta nên cám ơn Thượng Ðế, đã ban cho chúng ta một công cụ, khả năng nằm mơ.
- Cô Tâm Như: Mỗi ngày tôi Trì Chú Đại Bi 108 biến, khi rảnh tôi xem giáo lý Phật giáo, khi đi tập thể dục hay đi chợ tôi luôn niệm ADIDAPHAT hoặc Trì Chú trong Tâm. Phần này nhờ ông Tổng Quản chỉ dạy thêm, bởi khi tôi Trì Chú hay niệm Phật thì Tâm tôi Thanh Tịnh hơn nhiều so với trước khi Thiền Định. Nhưng theo ông Tổng quản nói là thời Đức Phật không có Tụng Kinh Trì Chú ... vậy thời nay mình có thể làm vậy không? Khi tôi nhổ cỏ thì Tâm tôi đặt nghi vấn: "nó cũng là một chúng sanh, nó cũng có sự sống, vậy thì tôi có sát sinh một sinh linh nhỏ bé không?". Tôi Trì Chú Đại Bi cho các chú Sâu bé nhỏ và các chú Ốc Bưu ... nghe. Không hiểu sao khi tôi muốn mở miệng nói chuyện gì, tôi luôn nói chuyện tốt, lúc đó tôi cũng chưa rõ đó là Bát Chánh Đạo. Tôi nghe hầu hết các bài giảng của Hòa Thượng Tuyên Hóa, càng nghe tôi càng thấm thía, càng thấm nhuần trong Tâm trí tôi, tôi càng thương cho các bạn đồng cảnh ngộ với tôi, vì nơi tôi ở chỉ là tiếng hoa (Taiwan), và bấy giờ đa số họ không biết xử dụng vi tính nên tôi phát Tâm in ấn sách, đĩa CD, VCD mong tất cả các bạn ấy được nghe thấy. Hầu như tất cả mọi nơi đều có sách Phật Giáo bằng tiếng Việt gần nơi tôi cư ngụ, sau đó tôi làm Blog và phát triển phổ biến Giáo Pháp Phật. Sau này mới biết "tu là phải có phương pháp tu, tu cho chính mình, chứ không phải chạy lòng vòng bên ngoài, đó chỉ là lót đường cho việc tu sau này thôi, không phải là giải thoát sanh tử"!
- Ông Tổng Quản: Cô Tâm Như à! Một con người bình thường như cô, như tôi, như quý độc giả, chẳng có ai bẩm sinh là chuyên viên, chuyên gia về bất cứ lãnh vực nào cả. Thật vậy, nếu có khả năng gì hơn người, thì người ta đã gọi là thần đồng … Tuy nhiên, các khảo cứu cho thấy, hy vọng của con người vào thần đồng sẽ có những phát minh có lợi cho nhân loại, là việc không có thực.
Lần đầu tiên tiếp cận với bộ môn nào đó, tất cả chúng ta chỉ là một A ma tơ (Amateur) … vì vậy chúng ta lầm lẫn đủ thứ từ việc chọn môn học ở Ðại Học, chọn mua một cái xe, chọn một cô vợ, một ông chồng … Đối với Tôn Giáo cũng chẳng ngoại lệ. Việc này lại càng nổi bật khi chúng ta tiếp cận với Phật Giáo. Khi có cơ hội nào đó lần đầu tiên trong đời, cầm một tài liệu liên quan tới Phật Giáo, chúng ta mang tâm trạng trân trọng, cho đó là một cuốn kinh, vì thực sự chúng ta cũng chẳng hiểu các tài liệu của Phật Giáo được phân chia hay xếp loại thế nào! Ðối với đại đa số mọi người, cái gì chúng ta cũng gọi là Kinh sách. Ðại thụ Phật Giáo to lớn hơn ta tưởng rất nhiều, không ai dám nói rằng mình đã đọc hết những tài liệu của Phật Giáo. Kể cả đối với một Chuyên Gia, cũng khó phân biệt đâu là Chân Kinh, đâu là Ngụy Kinh! Tài liệu nào khi đọc chúng ta cũng thấy là Phật nói như thế này, nói như thế kia … Tất nhiên với lối viết như vậy chẳng ai dám bình luận gì cả; nhưng thực sự có phải lời của Phật nói hay không thì chẳng ai biết. Các tác giả của các tài liệu này là “Chân Tiểu Nhân hay Ngụy Quân Tử”? Cô Tâm Như cũng như quý độc giả, không ai có thể trả lời được.
Như những bài viết trước của nhóm CTR, những biến thể của đạo Phật bên Trung Quốc không thể kể hết, số tài liệu chồng chéo, Thiên Kinh vạn quyển. Có thể nói những tư tưởng của Phật Giáo rất phổ thông ở tại Việt Nam ngày hôm nay đều bắt nguồn ảnh hưởng của Phật giáo Trung Quốc là chính. Một tài liệu có thể gọi là nền móng của Phật Giáo Đại Thừa là “Ðại Thừa Khởi Tín Luận”, không biết có quá đáng hay không, nếu người ta nói rằng tài liệu này mang đầy màu sắc, tính chất điển hình Trung Quốc. Nổi bật nhất là cách trình bày một vấn đề gì đều nói hàng hai. Xin mời cô Tâm Như và quý độc giả tham khảo.
Cuốn Tạp Thư có kể đến ở tại Việt Nam, có một vị đã viết một cuốn Kinh A Di Ðà, nói theo kiểu báo chí “chuyện khó tin mà có thật”. Vị đó còn đặt tên con của mình là tên của các vị Phật!
Tôi xin đóng góp ý kiến để cô Tâm Như tham khảo. Trong lá thư chia sẻ, cô có đề cập đến: “Phật giáo gọi là tinh khí thần bị suy”. Thưa cô, cùng quý độc giả, đây có thể một trường hợp điển hình của tư tưởng Phật Qiáo Trung Quốc: Luyện Tinh thành Khí, luyện Khí thành Thần. Khái niệm này có thể là một khái niệm dân gian của xã hội Trung Quốc. Cũng rất có thể bắt nguồn từ tư tưởng Đạo Đức Kinh của Lão Tử “Ðạo sanh ra vạn vật, vạn vật ôm khí âm, cõng khí dương”. Sau đó tư tưởng này lại được Việt Nam hóa một lần nữa, người ta quen gọi là lối tu luyện của Đạo Gia. Chúng ta có thể khẳng định rằng khái niệm Tinh Khí Thần hoàn toàn xa lạ với Phật Giáo Nguyên Thủy.
Tất nhiên qua tiến trình của lịch sử, sự thay đổi của địa lý, Phật Giáo cũng phải biến thể để sinh tồn, đó là quy luật khách quan của bất cứ Tôn Giáo nào.
Tôn Giáo nói chung, Phật Giáo nói riêng, hay bị lợi dụng như một liều thuốc phiện xét ở mặt tiêu cực (ai cũng biết mocphin được sử dụng một cách tích cực cho người bị ung thư ở giai đoạn cuối). Thần quyền và thế quyền lẫn lộn trong đời sống chính trị, mượn đạo tạo đời là hiện tượng bình thường của cuộc sống thường ngày. Ðơn giản mà nói, lợi dụng Tôn Giáo, Tín Tâm của các Tín Đồ, với mục đích mưu lợi cá nhân: Tiền tài, của cải vật chất, danh vọng, tình dục … thời đại lịch sử nào cũng có, ở đâu cũng có.
- Cô Tâm Như: Cám ơn Ông đã đóng góp một số ý kiến, làm cho tôi vỡ lẽ hiểu ra một số mặt trái. Ðúng rồi! Tôi không phải là người duy nhất, cũng không phải là người đầu tiên và dĩ nhiên chẳng phải là người cuối cùng đụng phải những rắc rối này. Còn vấn đề Tụng Kinh Trì Chú thì sao ông?
- Ông Tổng Quản: Rất mong cô Tâm Như cũng như quý độc giả, nếu quý vị có thời gian, xin vui lòng hãy đọc lại những bài viết trước của nhóm CTR, đã từng đề cập, tuy không trực tiếp, nhưng khá tỉ mỉ về vấn đề này.
Có lẽ mọi người ít nhất cũng đồng ý với nhau một vấn đề sau đây: Khi Sakya Muni tại thế, thì chỉ có một Sakya Muni, không hề có một vị thứ hai. Sakya Muni là tác giả, là người đã khai sinh, là kiến trúc sư của Trường Phái Phật Giáo. Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo, Giới, Định, Huệ … là tác phẩm riêng của Sakya Muni, không có ai cộng tác với Sakya Muni trong việc phát hiện các phát biểu nói trên.
Sakya Muni chỉ có tu Thiền Định suốt cả cuộc đời, thậm chí đến lúc chết. Theo truyền thuyết thì Ngài cũng Nhập Định, không có tài liệu nào cho biết là Sakya Muni đã Tụng Kinh Trì Chú …
Dù có thái độ bi quan nhất, thì người ta cũng cho là dường như có một vị Sakya Muni, đã sáng tác ra một hệ thống tư tưởng mà người thế gian sau này gọi là Phật Giáo. Xét ở góc cạnh Học Thuật, gọi Trường Phái này là một Tôn Giáo thì e là không chính xác, vì Phật Giáo không có giáo điều nào cả.
Có nhiều người cho là lời nói của Phật là Chân Ngôn, là Kinh, là Sự Thật vĩnh cửu. Cái khó cho chúng ta là làm sao biết được chắc chắn là lời nói đó của Phật? Vì sự việc đã xảy ra cách đây nhiều ngàn năm rồi. Các Chuyên Gia cũng chẳng thống nhất với nhau là Sakya Muni thời gian đó nói bằng ngôn ngữ nào. Nhiều trăm năm sau, những tài liệu này lại được dịch qua quá nhiều thứ tiếng, trước khi dịch ra tiếng Việt Nam. Nếu hiểu lịch sử như thế, ai dám khẳng định những lời mà người ta cho rằng đó là lời của Phật nói, có đáng tin cậy hay không? Cũng cần phải ghi nhận thêm, ở tại Ấn Ðộ người ta không ghi lại lịch sử - như quý vị cũng biết - nhiều trăm năm sau không có chữ viết. Ðiều này lại càng làm cho chúng ta e ngại về tính chất trung thực của lời Phật nói.
Hãy thử nhìn vào vấn đề ngôn ngữ của xã hội Việt Nam trong thời gian gần đây, có nhiều từ ngữ đã hoàn toàn biến mất, cũng có những từ ngữ hoàn toàn mới. Như vậy việc trôi qua nhiều ngàn năm, ai dám khẳng định là lời nói nào đó là đích thực của Sakya Muni? Do đó nếu cho là, những lời Phật nói là: Chân Ngôn, Kinh … có đáng tin cậy hay không?
Mời cô Tâm Như cùng quý độc giả tham gia ý kiến.
Cô Tâm Như à! Có lẽ chúng ta nên đặt ra một số vấn đề:
Việc cho lời nói thực sự 100% là của Phật thì nên cân nhắc lại. Nếu không phải là lời nói của Phật thực sự 100%, thì việc gọi là Chân Ngôn, lời nói của Sự Thật, cần phải suy nghĩ lại.
Nếu chúng ta bỏ qua khái niệm tính xác thực về lời nói của Phật, mà chỉ dùng những lời nói này là một Đối Tượng để Quán Tưởng, thì vấn đề lại hoàn toàn khác. Thật vậy, chúng ta có thể xây dựng lên một đối tượng bất kỳ nào đó, với những cấu tạo Tâm là Thiện Tâm, mang tính chất Phật Tính, thì hoàn toàn thuận lợi.
Tụng Niệm Trì Chú với hiểu biết Chân Chánh, thì chúng ta đã tạo dựng được một Mandala. Vô tình chúng ta đã sử dụng cách tu tập của các tu sĩ Tây Tạng. Mandala là một sáng tác của con người, nếu người Trung Quốc đã làm ra sẵn, thì chúng ta chỉ việc sử dụng, đỡ mất công để sáng tác ra Đàn Pháp.
- Cô Tâm Như: Lúc bấy giờ tôi giữ giới tuyệt vời, dù trong mơ có thấy sinh vật bé tí tôi cũng nhặt mang đi phóng sanh, có khi thấy trong mơ ăn thịt chúng sinh, khi tỉnh dậy lòng buồn vời vợi và luôn tự trách mình. Tôi tu tại gia nhưng cũng có người này người kia mang đồ cho (giống Cúng Dường vậy), nhưng trong thâm Tâm tôi nghĩ: "bản thân cần làm Phước nhiều hơn, sao lại nhận của người khác? Tiêu Phước thì hết Phước, nhưng ngặt nỗi đó là do người ta cảm thấy mến mình, nên tặng cho mình nào tiền của vật chất, ... nhưng tôi sợ nhận của lắm, tôi gởi cả về VN làm Phước dùm họ (in ấn sách Phật Giáo, Kinh điển ...).
Cũng thời gian này, khi tôi nhìn vào không gian thì thấy những hạt li ti màu trắng sau này mới biết đó là hạt Hằng Sa, nhìn vào ngọn lửa của cây đèn cầy thì thấy có một hình vòng tròn dạng elip, trong cái elip đó có một tu sĩ đầu trọc, nhưng bây giờ không có những hiện tượng đó nữa.
- Ông Tổng Quản: Về vấn đề Giới là gì, giữ Giới ra sao, nếu Cô Tâm Như cũng như quý độc giả có hứng thú, xin vui lòng tham khảo tài liệu “Thanh Tịnh Đạo Luận”, của tác giả Buddhaghosa được viết khoảng một ngàn năm sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn. Về vấn đề Giới, cuốn Tạp Thư lại có những thông tin khá khác biệt. Theo tài liệu này thì Giới bắt nguồn từ kinh nghiệm thực tế tu Thiền Định của người tu Thiền Thực Chứng, bất cứ là ai, ở đâu, vào thời điểm nào … đều chứng được các Cảnh Giới. Do chứng nghiệm thực tế về các Cảnh Giới, người tu Thiền mới đưa ra các Giới.
Nguồn gốc của Giới là gì? Chúng ta biết rằng các Cảnh Giới bất kỳ có những hành vi, ứng xử, phong tục, tập quán, lề lối sinh hoạt đặc trưng của Cảnh Giới đó. Lấy thí dụ cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc. Ở cảnh giới này không có Bản Tánh Sắc (không có giới tính là Nam hay Nữ). Do đó, nếu người tu Thiền Định, có ý định tương ứng với cảnh giới Sơ Thiền Hữu Sắc, thì phải tập cách sinh hoạt của Cảnh Giới này, là không có Bản Tánh Sắc, quan hệ Nam Nữ phải chấm dứt.
Tại cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc, các Thực Thể không phải ăn uống để sinh tồn. Khái niệm về "Đoàn Thực" không giống như cảnh Dục Giới chúng ta. Mạng Căn của Cảnh Giới này là cái vui chứ không phải là thực phẩm. Do đó ở cảnh giới này không có miệng và mũi để hấp thụ dưỡng chất, là đồ ăn và không khí. Muốn tương thích với cảnh giới này, thì phải bỏ việc ăn thịt, uống rượu. Việc ăn thịt, uống rượu là bình thường của cảnh thế gian Dục Giới, nhưng ngược lại với cách sinh hoạt ở cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc.
Mặt khác, việc ăn uống rượu thịt không tương thích với cấu tạo Tâm của cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc, chứ chưa nói tới những Cảnh Giới cao hơn nữa. Sát sanh là do Tâm Tham và Tâm Sân, có cơ sở là Tâm Si, câu hữu với tà kiến, là hiểu sự việc không đúng với sự thật. Những Tâm vừa kể trên, là những Bất Thiện Tâm hoàn toàn không tương thích không phù hợp với cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc. Sơ Thiền Hữu Sắc được cấu tạo bởi những Tâm Thiền Thiện Tâm. Do đó, nếu cho rằng uống rượu, ăn thịt và sát sanh … mà đắc được Sơ Thiền Hữu Sắc, là hoàn toàn phi lý với quan điểm của Phật Giáo.
Giới là quyền lợi tối thượng của người tu Thiền Định.
Chúng ta không thể có hạnh phúc trên sự đau đớn của các Chúng Sanh khác do bị sát hại. Chúng ta không thể nhân danh bất cứ cái gì - nhất là Đạo Đức - để giết hại các Chúng Sanh. Ðây là quan điểm của một số Tôn Giáo có thể là lạc hậu, với tục lệ dùng các Sinh Vật như Của Lễ để Tế Thần.
Có lẽ thà là “Chân Tiểu Nhân", còn hơn là "Ngụy Quân Tử”.
- Cô Tâm Như: Chắc tôi cần rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều ông nói, các thông tin từ cuốn Tạp Thư của ông.
Còn tiếp ...
Tác giả: CTR
http://vidieuphapctr.blogspot.tw/
- Tình Dục, Giấc Mơ, Bảo Vệ & Phản Biện.
- Ðọc Kinh & Trì Chú: Thực sự có Chân Ngôn hay không?
- Vấn đề giữ Giới.
- Cô Tâm Như: Ông Tổng Quản ơi, tôi nghĩ rằng bản năng tình dục thì cũng giống như những bản năng khác thôi. Thí dụ như đói thì cần phải ăn chứ. Nếu đói mà không ăn thì sẽ chết đói. Chuyện tình dục thì cũng thế thôi. Tình dục đúng nghĩa thì nó là sự thăng hoa của tình yêu mà. Nhân gian thường cho là: “Sống mà không có Tình Yêu thì như Chết mà biết Thở.” Nhà thơ Xuân Diệu cũng nói rằng:
“Làm sao sống được mà không Yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?"
Tôi nghĩ ông thì trí tuệ cũng hơi bị nhiều, vậy ông có ý kiến gì không? Đừng nói với tôi là nên sống một mình, hoặc cứ sống 2 mình nhưng phải dẹp tình dục qua một bên nha ông. Tôi thì rất thích Tu Thiền Định, nhưng vấn đề là làm cách nào để dập tắt được bản năng này chứ?
- Ông Tổng Quản: Thế này cô nhé, để tránh thái độ chủ quan, chủ nghĩa duy tiêu cực, thì thiết nghĩ rằng nếu chúng ta đã đề cập đến Bản Năng Tình Dục và Giấc Mơ ở góc cạnh tiêu cực, thì nay chúng ta cũng thử đề cập đến góc cạnh tích cực, của hai đề tài nói trên. Cô đồng ý không?
- Cô Tâm Như: Ông Tổng Quản à! Ông có lầm không vậy? Tôi tuy chẳng thâm sâu gì Phật Giáo, nhưng khi đề cập tới giới của Phật Giáo, thì người ta thường hiểu như là mình không nên có những hành động liên quan đến: Sát, Đạo, Dâm … Còn chuyện Giấc Mơ thì ít khi nào có Giấc Mơ đẹp. Phần lớn các Giấc Mơ là vô nghĩa hoặc rất dễ sợ … Nói cách khác là Ác Mộng đó ông.
- Ông Tổng Quản: Có lẽ chính vì hầu hết mọi người, ai cũng nghĩ như cô vừa nói xong; do đó tưởng không phải là thừa, nếu chúng ta chịu khó tìm hiểu nhiều hơn, để có được cái hiểu biết đúng đắn hơn, rất có lợi cho tâm lý mình khi Tu Thiền Định. Chính vì không hiểu rõ nên mình luôn luôn tự trách mình. Chúng ta hay tự trách mình là tại sao tôi lại tồi tệ, xấu xa như thế này? Hoặc tại sao khi người khác tu thì họ rất thanh cao thánh thiện, còn tôi duy nhất là người tội lỗi … nên mình phát sinh mặc cảm tự ti.
Thưa cô Tâm Như!
Tôi muốn cô hiểu được rằng những thành quả vĩ đại, về vật chất cũng như tinh thần mà con người đã đạt được qua chiều dài của lịch sử, là hệ quả của bản năng tình dục được thăng hoa. Khoa Tâm Lý học cho biết hầu hết các nhà bác học, các nghệ sĩ … đều có bản năng tình dục mạnh hơn người thường rất nhiều. Đúng ra phải nói rằng nếu không có tình dục thì sẽ chẳng có gì cả: Nghệ thuật, phát minh … thậm chí không có cả lịch sử con người; vì con người có tồn tại đâu mà có lịch sử. Nói một cách khác, lịch sử con người là con số không nếu không có bản năng tình dục.
Không ai dám khẳng định là con người xuất hiện bắt đầu ở đâu và từ lúc nào trên trái đất này. Nhân chủng học thì cho rằng dường như con người xuất hiện lần đầu tiên ở lục địa Phi Châu; còn theo Kinh Thánh, thì Adam và Eva xuất hiện ở vườn Địa Đàng … Thế nhưng tất cả chỉ là giả thuyết.
- Cô Tâm Như: Ông Tổng Quản ơi, vậy là ông không biết rồi. Tôi nghe nói là con Người tiến lên từ loài Khỉ đó ông ơi. Mỗi lần đi chơi trong khu du lịch Sinh Thái, tôi hay tranh thủ ngắm nhìn mấy con Khỉ và tự hỏi rằng không biết đến thời gian nào thì con những con Khỉ này sẽ tiến lên thành Người đó ông. Mà cũng kỳ lạ thật đó, dường như con Khỉ ngày xưa mới biến thành người được, còn con Khỉ ngày nay chắc không biến ra người được nữa thì phải.
- Ông Tổng Quản: Đúng rồi, thuyết Tiến Hóa thì cho biết con người tiến lên từ loài Linh Trưởng. Tuy nhiên, thuyết này càng ngày càng bộc lộ những yếu kém. Mẹ ruột của lý thuyết Tiến Hóa từng nói “Con có thể là con của loài Khỉ, nhưng Mẹ thì không”. Tài liệu Missing Link đã tiết lộ, chiếc răng mà người ta cho là của một sinh vật đang tiến hóa, giữa Người và Khỉ là ngụy tạo. Chính nhà bác học, tác giả của công trình này đã thú nhận như vậy! Ðến ngày hôm nay, ngoài suy luận bằng lý thuyết thì chẳng có một chứng cứ cụ thể nào, có thể bảo đảm là loài Khỉ là tổ tiên của con người. Chẳng cần phải có một kiến thức quá ư là hàn lâm về Nhân Chủng Học, cô vẫn nhận ra điều này: Nếu lý thuyết Tiến Hóa về tiến trình của con người là đúng, thì chúng ta đã không tìm thấy trong lịch sử cũng như ở hiện tại này, một không gian nào đó, có những tổ tiên loài người đang tiến hóa. Nói cách khác là có một sinh vật nào đó, đang ở trạng thái giữa Người và Khỉ.
- Cô Tâm Như: Chắc ông nói đúng đó. Chính xác nhất thì con người đẻ ra con người. Hành động giao phối; một biểu hiện cụ thể của bản năng tình dục, là hành động cần thiết để xã hội loài người nói riêng và đa số sinh vật nói chung trên hành tinh này tồn tại và phát triển.
- Ông Tổng Quản: Nếu việc giao phối không đưa lại khoái cảm lớn lao, xét về mặt bản năng như là một mục đích, thì chưa chắc sinh vật nào lại chấp nhận việc giao phối, con người cũng chẳng ngoại lệ. Có lẽ nếu có một Thượng Ðế, thì ngài đã phải suy tư mất nhiều ngày nhiều đêm, để tạo ra bản năng này, tạo ra động cơ để con người chấp nhận giao phối.
Chúng ta thử hình dung, nếu một ngày nào đó, Thượng Ðế vì một lý do chủ quan hay khách quan, thí dụ như Thượng Ðế thấy các bệnh truyền nhiễm không thể kiểm soát được, thuốc điều trị HIV Truvada không hiệu quả như lúc thử nghiệm … thì Ngài buộc lòng phải tước đoạt bản năng tình dục của con người. Hệ quả thật tai hại khôn lường. Thiếu tuyến nội tiết của giống đực hoặc giống cái, con người uể oải, yếu đuối, tinh thần cũng như vật chất chẳng muốn làm gì cả … Thế nên việc giao phối chỉ còn là kỷ niệm của dĩ vãng, được người ta kể cho nhau nghe trong tiếc nuối! con người già đi … trẻ em không được sanh ra, bệnh viện Phụ sản Từ Dũ đương nhiên là phải đóng cửa. Bác sĩ, y tá thất nghiệp, các hoạt động xã hội chậm lại từ từ, không điện, không nước, không thực phẩm, không giao thông, xã hội từ từ tê liệt. Thượng Ðế hoặc ai đó có một lương tri lành mạnh, có lẽ không bao giờ mong muốn một kịch bản của xã hội loài người như mô tả ở trên.
Có lẽ nhân loại nên cám ơn Thượng Ðế, đã ban tặng cho con người một quà tặng thật quý giá, đó là bản năng tình dục.
- Cô Tâm Như: Nãy giờ nghe ông nói, tôi thấy cái nhìn của ông có vẻ chịu chơi so với các Thiền Sư khác. Ít có người thầy dạy Tu Thiền chịu nói thẳng thắn về vấn đề này lắm. Theo ý kiến của ông thì bản năng tình dục xấu hay tốt? Chúng ta phải hiểu thế nào về bản năng tình dục?
- Ông Tổng Quản: Có lẽ bản năng tình dục, bản chất chẳng xấu cũng chẳng tốt, mà lệ thuộc ở con người có lương tri, tri thức luận lành mạnh để sử dụng nó. Chắc mọi người còn nhớ, có một tài liệu đã được in tại Việt Nam có nhan đề “Tu mau kẻo trễ”. Ta thử hình dung, một xã hội mà tất cả mọi người đều đi Tu thì xã hội đó sẽ ra sao?
Những tiện ích xã hội: Giao thông vận tải, điện, nước, thực phẩm … nói tóm lại là những nhu yếu phẩm, ai sẽ đứng ra đảm trách? Có một tài liệu thống kê đã đưa ra một xếp hạng từ cao đến thấp về mức độ làm lợi ích cho xã hội. Bảng thống kê này sắp xếp như sau: Sĩ quan quân đội, cảnh sát, điều dưỡng viên … là những người có lợi cho xã hội nhất và đứng đầu bảng. Ngược lại, thầy tu và những cô gái hoạt động trong ngành công nghiệp tình dục là những người không có lợi cho xã hội nhất, được sắp ở thứ hạng 27. Thông tin này chỉ mang tính chất thông tin thuần túy, không có ý định đề cao hay phản bác ai đó.
- Cô Tâm Như: Tôi nghe ông nói, có lẽ cũng giải tỏa được một phần lớn những mặc cảm, những tự ti không có thật. Tôi cảm thấy yên tâm nhiều hơn trên con đường tu đạo. À Ông Tổng Quản ơi! Theo như lời ông nói, thì Giấc Mơ cũng có mặt tích cực của nó, ông có thể trình bày cho tôi nghe được không?
- Ông Tổng Quản: Bình thường ai cũng phải sinh hoạt trong một xã hội nào đó, kể cả người tu. Và xã hội nào cũng có những chuẩn mực quy ước do con người đặt ra hoặc tự hình thành. Vì xã hội buộc mỗi con người phải kiềm chế nhiều ham muốn, nên ý thức của tất cả mọi người chỉ chấp nhận, tiếp nhận một số hiện tượng khách quan mà mình cho là phù hợp. Nó chỉ đi vào khu vực ý thức khi đã được kiểm duyệt, dù trong lúc tỉnh hay trong giấc mơ, nên mỗi cá nhân đã vô tình tích trữ nhiều “dồn nén”. Bình thường thì ý thức con người vẫn thành công trong việc ngăn trở, không cho “những sức mạnh vô thức đen tối” bị dồn nén kia xuất hiện. Chính vì lý do này, những hiện tượng khách quan không được ý thức chấp nhận, trở thành những kẻ vô gia cư, lang thang không biết đi về đâu. Nó phải tự tìm ra một con đường, là đi vào căn phòng kế bên vô ý thức, sống ở đó ngoài vòng kiểm soát của ý thức. Nhưng cư dân ở vô ý thức một ngày một đông, tạo ra áp lực dân số, những cuộc tranh chấp nội tâm, bản chất của sự dồn nén. Ai đó không thể giải quyết được nạn nhân mãn này, thì có thể từ thác loạn tâm lý cho đến trở thành điên. Thượng Ðế cũng khá tinh vi và cẩn thận, đã trang bị cho khu vực này một bộ phận tự xả an toàn, công cụ đó chính là: Giấc Mơ. Theo Phân Tâm Học, Giấc Mơ là một công cụ cần thiết để giải thoát ẩn ức, nếu không có công cụ này thì con người không thể chịu đựng được, khi dồn nén vượt qua một giới hạn nào đó.
Lại một lần nữa chúng ta nên cám ơn Thượng Ðế, đã ban cho chúng ta một công cụ, khả năng nằm mơ.
- Cô Tâm Như: Mỗi ngày tôi Trì Chú Đại Bi 108 biến, khi rảnh tôi xem giáo lý Phật giáo, khi đi tập thể dục hay đi chợ tôi luôn niệm ADIDAPHAT hoặc Trì Chú trong Tâm. Phần này nhờ ông Tổng Quản chỉ dạy thêm, bởi khi tôi Trì Chú hay niệm Phật thì Tâm tôi Thanh Tịnh hơn nhiều so với trước khi Thiền Định. Nhưng theo ông Tổng quản nói là thời Đức Phật không có Tụng Kinh Trì Chú ... vậy thời nay mình có thể làm vậy không? Khi tôi nhổ cỏ thì Tâm tôi đặt nghi vấn: "nó cũng là một chúng sanh, nó cũng có sự sống, vậy thì tôi có sát sinh một sinh linh nhỏ bé không?". Tôi Trì Chú Đại Bi cho các chú Sâu bé nhỏ và các chú Ốc Bưu ... nghe. Không hiểu sao khi tôi muốn mở miệng nói chuyện gì, tôi luôn nói chuyện tốt, lúc đó tôi cũng chưa rõ đó là Bát Chánh Đạo. Tôi nghe hầu hết các bài giảng của Hòa Thượng Tuyên Hóa, càng nghe tôi càng thấm thía, càng thấm nhuần trong Tâm trí tôi, tôi càng thương cho các bạn đồng cảnh ngộ với tôi, vì nơi tôi ở chỉ là tiếng hoa (Taiwan), và bấy giờ đa số họ không biết xử dụng vi tính nên tôi phát Tâm in ấn sách, đĩa CD, VCD mong tất cả các bạn ấy được nghe thấy. Hầu như tất cả mọi nơi đều có sách Phật Giáo bằng tiếng Việt gần nơi tôi cư ngụ, sau đó tôi làm Blog và phát triển phổ biến Giáo Pháp Phật. Sau này mới biết "tu là phải có phương pháp tu, tu cho chính mình, chứ không phải chạy lòng vòng bên ngoài, đó chỉ là lót đường cho việc tu sau này thôi, không phải là giải thoát sanh tử"!
- Ông Tổng Quản: Cô Tâm Như à! Một con người bình thường như cô, như tôi, như quý độc giả, chẳng có ai bẩm sinh là chuyên viên, chuyên gia về bất cứ lãnh vực nào cả. Thật vậy, nếu có khả năng gì hơn người, thì người ta đã gọi là thần đồng … Tuy nhiên, các khảo cứu cho thấy, hy vọng của con người vào thần đồng sẽ có những phát minh có lợi cho nhân loại, là việc không có thực.
Lần đầu tiên tiếp cận với bộ môn nào đó, tất cả chúng ta chỉ là một A ma tơ (Amateur) … vì vậy chúng ta lầm lẫn đủ thứ từ việc chọn môn học ở Ðại Học, chọn mua một cái xe, chọn một cô vợ, một ông chồng … Đối với Tôn Giáo cũng chẳng ngoại lệ. Việc này lại càng nổi bật khi chúng ta tiếp cận với Phật Giáo. Khi có cơ hội nào đó lần đầu tiên trong đời, cầm một tài liệu liên quan tới Phật Giáo, chúng ta mang tâm trạng trân trọng, cho đó là một cuốn kinh, vì thực sự chúng ta cũng chẳng hiểu các tài liệu của Phật Giáo được phân chia hay xếp loại thế nào! Ðối với đại đa số mọi người, cái gì chúng ta cũng gọi là Kinh sách. Ðại thụ Phật Giáo to lớn hơn ta tưởng rất nhiều, không ai dám nói rằng mình đã đọc hết những tài liệu của Phật Giáo. Kể cả đối với một Chuyên Gia, cũng khó phân biệt đâu là Chân Kinh, đâu là Ngụy Kinh! Tài liệu nào khi đọc chúng ta cũng thấy là Phật nói như thế này, nói như thế kia … Tất nhiên với lối viết như vậy chẳng ai dám bình luận gì cả; nhưng thực sự có phải lời của Phật nói hay không thì chẳng ai biết. Các tác giả của các tài liệu này là “Chân Tiểu Nhân hay Ngụy Quân Tử”? Cô Tâm Như cũng như quý độc giả, không ai có thể trả lời được.
Như những bài viết trước của nhóm CTR, những biến thể của đạo Phật bên Trung Quốc không thể kể hết, số tài liệu chồng chéo, Thiên Kinh vạn quyển. Có thể nói những tư tưởng của Phật Giáo rất phổ thông ở tại Việt Nam ngày hôm nay đều bắt nguồn ảnh hưởng của Phật giáo Trung Quốc là chính. Một tài liệu có thể gọi là nền móng của Phật Giáo Đại Thừa là “Ðại Thừa Khởi Tín Luận”, không biết có quá đáng hay không, nếu người ta nói rằng tài liệu này mang đầy màu sắc, tính chất điển hình Trung Quốc. Nổi bật nhất là cách trình bày một vấn đề gì đều nói hàng hai. Xin mời cô Tâm Như và quý độc giả tham khảo.
Cuốn Tạp Thư có kể đến ở tại Việt Nam, có một vị đã viết một cuốn Kinh A Di Ðà, nói theo kiểu báo chí “chuyện khó tin mà có thật”. Vị đó còn đặt tên con của mình là tên của các vị Phật!
Tôi xin đóng góp ý kiến để cô Tâm Như tham khảo. Trong lá thư chia sẻ, cô có đề cập đến: “Phật giáo gọi là tinh khí thần bị suy”. Thưa cô, cùng quý độc giả, đây có thể một trường hợp điển hình của tư tưởng Phật Qiáo Trung Quốc: Luyện Tinh thành Khí, luyện Khí thành Thần. Khái niệm này có thể là một khái niệm dân gian của xã hội Trung Quốc. Cũng rất có thể bắt nguồn từ tư tưởng Đạo Đức Kinh của Lão Tử “Ðạo sanh ra vạn vật, vạn vật ôm khí âm, cõng khí dương”. Sau đó tư tưởng này lại được Việt Nam hóa một lần nữa, người ta quen gọi là lối tu luyện của Đạo Gia. Chúng ta có thể khẳng định rằng khái niệm Tinh Khí Thần hoàn toàn xa lạ với Phật Giáo Nguyên Thủy.
Tất nhiên qua tiến trình của lịch sử, sự thay đổi của địa lý, Phật Giáo cũng phải biến thể để sinh tồn, đó là quy luật khách quan của bất cứ Tôn Giáo nào.
Tôn Giáo nói chung, Phật Giáo nói riêng, hay bị lợi dụng như một liều thuốc phiện xét ở mặt tiêu cực (ai cũng biết mocphin được sử dụng một cách tích cực cho người bị ung thư ở giai đoạn cuối). Thần quyền và thế quyền lẫn lộn trong đời sống chính trị, mượn đạo tạo đời là hiện tượng bình thường của cuộc sống thường ngày. Ðơn giản mà nói, lợi dụng Tôn Giáo, Tín Tâm của các Tín Đồ, với mục đích mưu lợi cá nhân: Tiền tài, của cải vật chất, danh vọng, tình dục … thời đại lịch sử nào cũng có, ở đâu cũng có.
- Cô Tâm Như: Cám ơn Ông đã đóng góp một số ý kiến, làm cho tôi vỡ lẽ hiểu ra một số mặt trái. Ðúng rồi! Tôi không phải là người duy nhất, cũng không phải là người đầu tiên và dĩ nhiên chẳng phải là người cuối cùng đụng phải những rắc rối này. Còn vấn đề Tụng Kinh Trì Chú thì sao ông?
- Ông Tổng Quản: Rất mong cô Tâm Như cũng như quý độc giả, nếu quý vị có thời gian, xin vui lòng hãy đọc lại những bài viết trước của nhóm CTR, đã từng đề cập, tuy không trực tiếp, nhưng khá tỉ mỉ về vấn đề này.
Có lẽ mọi người ít nhất cũng đồng ý với nhau một vấn đề sau đây: Khi Sakya Muni tại thế, thì chỉ có một Sakya Muni, không hề có một vị thứ hai. Sakya Muni là tác giả, là người đã khai sinh, là kiến trúc sư của Trường Phái Phật Giáo. Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo, Giới, Định, Huệ … là tác phẩm riêng của Sakya Muni, không có ai cộng tác với Sakya Muni trong việc phát hiện các phát biểu nói trên.
Sakya Muni chỉ có tu Thiền Định suốt cả cuộc đời, thậm chí đến lúc chết. Theo truyền thuyết thì Ngài cũng Nhập Định, không có tài liệu nào cho biết là Sakya Muni đã Tụng Kinh Trì Chú …
Dù có thái độ bi quan nhất, thì người ta cũng cho là dường như có một vị Sakya Muni, đã sáng tác ra một hệ thống tư tưởng mà người thế gian sau này gọi là Phật Giáo. Xét ở góc cạnh Học Thuật, gọi Trường Phái này là một Tôn Giáo thì e là không chính xác, vì Phật Giáo không có giáo điều nào cả.
Có nhiều người cho là lời nói của Phật là Chân Ngôn, là Kinh, là Sự Thật vĩnh cửu. Cái khó cho chúng ta là làm sao biết được chắc chắn là lời nói đó của Phật? Vì sự việc đã xảy ra cách đây nhiều ngàn năm rồi. Các Chuyên Gia cũng chẳng thống nhất với nhau là Sakya Muni thời gian đó nói bằng ngôn ngữ nào. Nhiều trăm năm sau, những tài liệu này lại được dịch qua quá nhiều thứ tiếng, trước khi dịch ra tiếng Việt Nam. Nếu hiểu lịch sử như thế, ai dám khẳng định những lời mà người ta cho rằng đó là lời của Phật nói, có đáng tin cậy hay không? Cũng cần phải ghi nhận thêm, ở tại Ấn Ðộ người ta không ghi lại lịch sử - như quý vị cũng biết - nhiều trăm năm sau không có chữ viết. Ðiều này lại càng làm cho chúng ta e ngại về tính chất trung thực của lời Phật nói.
Hãy thử nhìn vào vấn đề ngôn ngữ của xã hội Việt Nam trong thời gian gần đây, có nhiều từ ngữ đã hoàn toàn biến mất, cũng có những từ ngữ hoàn toàn mới. Như vậy việc trôi qua nhiều ngàn năm, ai dám khẳng định là lời nói nào đó là đích thực của Sakya Muni? Do đó nếu cho là, những lời Phật nói là: Chân Ngôn, Kinh … có đáng tin cậy hay không?
Mời cô Tâm Như cùng quý độc giả tham gia ý kiến.
Cô Tâm Như à! Có lẽ chúng ta nên đặt ra một số vấn đề:
Việc cho lời nói thực sự 100% là của Phật thì nên cân nhắc lại. Nếu không phải là lời nói của Phật thực sự 100%, thì việc gọi là Chân Ngôn, lời nói của Sự Thật, cần phải suy nghĩ lại.
Nếu chúng ta bỏ qua khái niệm tính xác thực về lời nói của Phật, mà chỉ dùng những lời nói này là một Đối Tượng để Quán Tưởng, thì vấn đề lại hoàn toàn khác. Thật vậy, chúng ta có thể xây dựng lên một đối tượng bất kỳ nào đó, với những cấu tạo Tâm là Thiện Tâm, mang tính chất Phật Tính, thì hoàn toàn thuận lợi.
Tụng Niệm Trì Chú với hiểu biết Chân Chánh, thì chúng ta đã tạo dựng được một Mandala. Vô tình chúng ta đã sử dụng cách tu tập của các tu sĩ Tây Tạng. Mandala là một sáng tác của con người, nếu người Trung Quốc đã làm ra sẵn, thì chúng ta chỉ việc sử dụng, đỡ mất công để sáng tác ra Đàn Pháp.
- Cô Tâm Như: Lúc bấy giờ tôi giữ giới tuyệt vời, dù trong mơ có thấy sinh vật bé tí tôi cũng nhặt mang đi phóng sanh, có khi thấy trong mơ ăn thịt chúng sinh, khi tỉnh dậy lòng buồn vời vợi và luôn tự trách mình. Tôi tu tại gia nhưng cũng có người này người kia mang đồ cho (giống Cúng Dường vậy), nhưng trong thâm Tâm tôi nghĩ: "bản thân cần làm Phước nhiều hơn, sao lại nhận của người khác? Tiêu Phước thì hết Phước, nhưng ngặt nỗi đó là do người ta cảm thấy mến mình, nên tặng cho mình nào tiền của vật chất, ... nhưng tôi sợ nhận của lắm, tôi gởi cả về VN làm Phước dùm họ (in ấn sách Phật Giáo, Kinh điển ...).
Cũng thời gian này, khi tôi nhìn vào không gian thì thấy những hạt li ti màu trắng sau này mới biết đó là hạt Hằng Sa, nhìn vào ngọn lửa của cây đèn cầy thì thấy có một hình vòng tròn dạng elip, trong cái elip đó có một tu sĩ đầu trọc, nhưng bây giờ không có những hiện tượng đó nữa.
- Ông Tổng Quản: Về vấn đề Giới là gì, giữ Giới ra sao, nếu Cô Tâm Như cũng như quý độc giả có hứng thú, xin vui lòng tham khảo tài liệu “Thanh Tịnh Đạo Luận”, của tác giả Buddhaghosa được viết khoảng một ngàn năm sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn. Về vấn đề Giới, cuốn Tạp Thư lại có những thông tin khá khác biệt. Theo tài liệu này thì Giới bắt nguồn từ kinh nghiệm thực tế tu Thiền Định của người tu Thiền Thực Chứng, bất cứ là ai, ở đâu, vào thời điểm nào … đều chứng được các Cảnh Giới. Do chứng nghiệm thực tế về các Cảnh Giới, người tu Thiền mới đưa ra các Giới.
Nguồn gốc của Giới là gì? Chúng ta biết rằng các Cảnh Giới bất kỳ có những hành vi, ứng xử, phong tục, tập quán, lề lối sinh hoạt đặc trưng của Cảnh Giới đó. Lấy thí dụ cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc. Ở cảnh giới này không có Bản Tánh Sắc (không có giới tính là Nam hay Nữ). Do đó, nếu người tu Thiền Định, có ý định tương ứng với cảnh giới Sơ Thiền Hữu Sắc, thì phải tập cách sinh hoạt của Cảnh Giới này, là không có Bản Tánh Sắc, quan hệ Nam Nữ phải chấm dứt.
Tại cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc, các Thực Thể không phải ăn uống để sinh tồn. Khái niệm về "Đoàn Thực" không giống như cảnh Dục Giới chúng ta. Mạng Căn của Cảnh Giới này là cái vui chứ không phải là thực phẩm. Do đó ở cảnh giới này không có miệng và mũi để hấp thụ dưỡng chất, là đồ ăn và không khí. Muốn tương thích với cảnh giới này, thì phải bỏ việc ăn thịt, uống rượu. Việc ăn thịt, uống rượu là bình thường của cảnh thế gian Dục Giới, nhưng ngược lại với cách sinh hoạt ở cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc.
Mặt khác, việc ăn uống rượu thịt không tương thích với cấu tạo Tâm của cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc, chứ chưa nói tới những Cảnh Giới cao hơn nữa. Sát sanh là do Tâm Tham và Tâm Sân, có cơ sở là Tâm Si, câu hữu với tà kiến, là hiểu sự việc không đúng với sự thật. Những Tâm vừa kể trên, là những Bất Thiện Tâm hoàn toàn không tương thích không phù hợp với cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc. Sơ Thiền Hữu Sắc được cấu tạo bởi những Tâm Thiền Thiện Tâm. Do đó, nếu cho rằng uống rượu, ăn thịt và sát sanh … mà đắc được Sơ Thiền Hữu Sắc, là hoàn toàn phi lý với quan điểm của Phật Giáo.
Giới là quyền lợi tối thượng của người tu Thiền Định.
Chúng ta không thể có hạnh phúc trên sự đau đớn của các Chúng Sanh khác do bị sát hại. Chúng ta không thể nhân danh bất cứ cái gì - nhất là Đạo Đức - để giết hại các Chúng Sanh. Ðây là quan điểm của một số Tôn Giáo có thể là lạc hậu, với tục lệ dùng các Sinh Vật như Của Lễ để Tế Thần.
Có lẽ thà là “Chân Tiểu Nhân", còn hơn là "Ngụy Quân Tử”.
- Cô Tâm Như: Chắc tôi cần rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều ông nói, các thông tin từ cuốn Tạp Thư của ông.
Còn tiếp ...
Tác giả: CTR
http://vidieuphapctr.blogspot.tw/
Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013
25.hiếu thảo của bé
Mỗi ngày sau khi đi học về ,bé tắm rửa xong là tự động đến đấm bóp cho TN.Vì TN đau lưng nên đôi khi hay than mệt,một hôm TN mua về một thùng nước suối,đang lui cui định mang vô thì bé chạy ra " mẹ ,để con ,mẹ đau lưng mà!"
Tôi khựng lại một hồi nhìn bé lom khom mân mê thùng nước suối nặng hơn bé hihihi để xem bé di chuyển bằng cách nào.
Bé hì hà hì hụt nhưng đau có nhưt lên nổi,chỉ kéo rồi đẩy và nghe rỏ nhất là tiếng thở của bé trông thấy cảm động và thương lắm hihihih ,tôi muốn giúp bé nhưng bé cứ bảo để bé làm và cuối cùng loay hoay một hồi cũng xong hihihihi
Tôi khựng lại một hồi nhìn bé lom khom mân mê thùng nước suối nặng hơn bé hihihi để xem bé di chuyển bằng cách nào.
Bé hì hà hì hụt nhưng đau có nhưt lên nổi,chỉ kéo rồi đẩy và nghe rỏ nhất là tiếng thở của bé trông thấy cảm động và thương lắm hihihih ,tôi muốn giúp bé nhưng bé cứ bảo để bé làm và cuối cùng loay hoay một hồi cũng xong hihihihi
24.của rơi
Một hôm bé kể cho TN nghe:
Con thấy của rơi 100 đồng(75000 nghìn tiền VN) nhưng con không nhặt.
Tôi lại có thêm một bài học dạy cho bé
"Sau này nếu con thấy của rơi,có 2 trường hợp con lưu ý
-Nếu của rơi là số nhiều con mang đến sở cảnh sát để trả lại cho người bị mất
-Nếu là số tiền ít ,con có thể góp vào thùng từ thiện ,vô tình con giúp người bị rơi làm phước,nếu con không nhặt làm phước dùm họ thì người khác sẽ nhặt,biết đâu họ dùng số tiền đó không đúng chổ!"
Bé nghe xong có vẻ có lý nên gật gật đầu ra vẻ hiểu .
Con thấy của rơi 100 đồng(75000 nghìn tiền VN) nhưng con không nhặt.
Tôi lại có thêm một bài học dạy cho bé
"Sau này nếu con thấy của rơi,có 2 trường hợp con lưu ý
-Nếu của rơi là số nhiều con mang đến sở cảnh sát để trả lại cho người bị mất
-Nếu là số tiền ít ,con có thể góp vào thùng từ thiện ,vô tình con giúp người bị rơi làm phước,nếu con không nhặt làm phước dùm họ thì người khác sẽ nhặt,biết đâu họ dùng số tiền đó không đúng chổ!"
Bé nghe xong có vẻ có lý nên gật gật đầu ra vẻ hiểu .
23.Lá rách đùm lá nát!
Mỗi ngày đi học về bé thường ghé vào tiệm 7eleven(tạp hoá),sau khi mua đồ,bé còn dư tiền lẻ thường hay góp vào thùng từ thiện.Mỗi ngày qua ngày bé cứ làm việc như thể thói quen.
Anh thanh niên trông coi tiệm dần dần rất cảm mến bé và một hôm bé đi học về kể:"sau khi con mua đồ ,anh đó mời con một lon nước ngọt,nhưng con không lấy!anh đó nói nếu con không lấy thì anh không tính tiền (tiền mà bé mua đồ ở tiệm)cho con,cho con khỏi về nhà!"
Hành động nhỏ nhoi của bé đã làm cảm động những người lớn! thật là hạnh phúc!
Anh thanh niên trông coi tiệm dần dần rất cảm mến bé và một hôm bé đi học về kể:"sau khi con mua đồ ,anh đó mời con một lon nước ngọt,nhưng con không lấy!anh đó nói nếu con không lấy thì anh không tính tiền (tiền mà bé mua đồ ở tiệm)cho con,cho con khỏi về nhà!"
Hành động nhỏ nhoi của bé đã làm cảm động những người lớn! thật là hạnh phúc!
22.Nghĩ ,Nghe ,Nói ,Học Vô Thường,...Thực Hành Vô Thường chưa ???
Câu chuyện dưới đây là câu chuyện có thật 100% khi hai mẹ con ra biển gần nhà chơi theo thường lệ cùng chú chó dể thương.
Tôi(người mẹ) sở thích là xem, học hỏi Phật Pháp nên có chút căn bản và xem cái chết nhẹ như tơ hồng vì nghĩ tất cả đều là vô thường.Tôi đem cái bản ngã của mình ra tiếp nhận nó uốn nắn nó và nuôi dưỡng nó một cách máy móc mà không hay!
Thế là một hôm ,hai mẹ con cùng chú chó đi biển chơi,biển Đài Loan nó không giống biển ở VN mình vì nó lên xuống bất thường và nhanh rất đột ngột(nhanh độ mới thấy đó bờ biển rồi cũng thấy đó biển cả mênh mông).
Khi chuẩn bị quay về thì nước biển lên đột ngột ,tôi quính quá nên sắn quần vọt lẹ,lúc này trong lòng tôi không thấy 2 chữ Vô Thường đâu cả,mà cái tâm lúc này thì chỉ muốn vọt lẹ lên bờ.Khi sực nhớ đến con trai ,tôi nhìn lại phía sau thì một cảnh làm tôi vô cùng xấu hổ cho một người gọi là có chút kiến thức Phật Pháp và tự xưng không sợ chết!
Bé(con trai tôi) nó một tay ôm con chó(vì nước ngập qua khỏi đầu con chó rồi),một tay cầm đồ chơi ,ung dung tự tại đi với nước đã đến đùi của bé.
Sau bài học này tôi cảm thấy tâm mình phải tu sửa sao cho giống em bé,nó thật vô tư ,tự tại,hồn nhiên như thế.Dù có vô thường hay không vô thường ,đối với cái tâm của bé nó không là gì cả.
A DI DA PHAT
Tôi(người mẹ) sở thích là xem, học hỏi Phật Pháp nên có chút căn bản và xem cái chết nhẹ như tơ hồng vì nghĩ tất cả đều là vô thường.Tôi đem cái bản ngã của mình ra tiếp nhận nó uốn nắn nó và nuôi dưỡng nó một cách máy móc mà không hay!
Thế là một hôm ,hai mẹ con cùng chú chó đi biển chơi,biển Đài Loan nó không giống biển ở VN mình vì nó lên xuống bất thường và nhanh rất đột ngột(nhanh độ mới thấy đó bờ biển rồi cũng thấy đó biển cả mênh mông).
Khi chuẩn bị quay về thì nước biển lên đột ngột ,tôi quính quá nên sắn quần vọt lẹ,lúc này trong lòng tôi không thấy 2 chữ Vô Thường đâu cả,mà cái tâm lúc này thì chỉ muốn vọt lẹ lên bờ.Khi sực nhớ đến con trai ,tôi nhìn lại phía sau thì một cảnh làm tôi vô cùng xấu hổ cho một người gọi là có chút kiến thức Phật Pháp và tự xưng không sợ chết!
Bé(con trai tôi) nó một tay ôm con chó(vì nước ngập qua khỏi đầu con chó rồi),một tay cầm đồ chơi ,ung dung tự tại đi với nước đã đến đùi của bé.
Sau bài học này tôi cảm thấy tâm mình phải tu sửa sao cho giống em bé,nó thật vô tư ,tự tại,hồn nhiên như thế.Dù có vô thường hay không vô thường ,đối với cái tâm của bé nó không là gì cả.
A DI DA PHAT
21.Chia sẽ một niềm vui_Chúc Mừng Xuân Mới
Tết đến rồi ,không chỉ có người động vật ăn tết mà cả ruộng vườn cũng mừng xuân.Ở Đài Loan khi đến tết nhà nước sẽ hổ trợ cho nông dân một ít tiền và phát động trồng hoa cho ruộng vườn đón xuân .Từ khi NC dọn về quê ở thì mới hay phong cảnh và tình người dân quê thật mộc mạc chấc phát ấm nồng tình người.
Xuân sắp đến thì chỉ cần bạn đi hai bên đường thì như hòa nhập vào hội xuân ở khu vui chơi nào đó và hơn cả thế nữa vì rất giãn dị ,lãng mạng ,thơ mộng và rất thiên nhiên.Nhìn những cánh hoa nhảy múa theo nhịp hòa tấu của từng đợt gió,có lúc chúng nhẹ nhẹ nhảy múa rợn như làn sóng nhưng chúng không ì ầm mà thật dịu dàng làm sao!Hương hoa bay tỏa khắp không gian tưởng chừng như mình đang ở một thế giới nào đó thật thoải mái ,êm đềm
NC đang mãi mê chụp hình thì bỗng đâu có chú Dog xinh đẹp cứ mãi đi theo mình ,nhảy múa ,đứng trước ống kính như muốn làm dáng cho mình chụp,thế là mình chụp cho Cô ấy vài bô làm kĩ niệm.Lâu lâu mình xoay qua nựng Cô một tí ,cô cũng thè cái lưỡi ,vẫy vẫy cái đuôi như chúng tôi quen nhau từ lâu lắm.Tôi đi trước còn cô lẽo đẽo theo sau,có lúc cô mệt quá nằm ì xuống nhìn tôi mãi mê chụp hình bất chợt tôi thấy cô nhìn tôi nên tôi kêu cô làm duyên cho tôi chụp vài bô kĩ niệm hihihi.Vì chẳng có ai ,nên tôi nói chuyện với cô như một người bạn thật sự chẳng ngại ai nghe thấy mà cười
Những cánh hoa Hướng Dương nó đẹp làm sao ,vô tình chủ nhân của mảnh vườn trồng Hoa Hướng Dương hỏi tôi khi ông ấy đi ngang qua:hoa có đẹp không?
"dạ đẹp"(tôi trả lời)
Sẳn dịp tôi ngỏ ý xin 2 bông hoa ,Ông ấy thật nhiệt tình và chỉ cho tôi vô tư hái hihihihi
Thế đấy dân nông thôn thấm nồng tình cảm là thế đấy .Những tình cảm như thế ở VN mình là chuyện bình thường đi đâu cũng thấy,nhưng ở đất nước tiến bộ này nói riêng ,tôi tìm thấy đích thật tình cảm con người ở những người nông thôn ,thật ấm áp làm sao !!!
Khi chuẩn bị ra về cô Dog cứ chạy theo tôi ở phía sau ,tôi nhìn nó mà không đành lòng chia tay,cảm nhận được sự quyến luyến của cả hai.
"Chia tay ở phi trường còn có ngày gặp lại
Chúng mình chia tay còn có ngày gặp lại không?"
Cô ấy nhìn tôi mỗi lúc càng xa dần,xa dần,......tôi nhớ cô ấy lắm!!!
20.Nổi Niềm !
Có những lúc nổi buồn từ bên ngoài làm dao động mà chính bản thân không thể kiềm chế được.Nổi niềm an ủi chính ,mà nó thường hiện diện bên cạnh mà chẳng hề hay biết ,TN thật là ngu si !
Có con mới biết cảm giác hạnh phúc khi con nhỏ chu đáo ,chăm sóc ,sự ấm áp mà tưởng chừng như chỉ có người lớn trao cho con nhỏ ,thế nhưng ,chẳng phải thế ....
Bé nhiều lúc có những động tác làm TN phải nực cười.Ví như:TN đang lại Phật ,bé cũng ngồi cạnh bên niệm Phật ...nhưng ngưng một hồi ,chẳng nghe tiếng bé đâu.Bé nhìn mẹ một hồi ,lẳng lặng đi lấy gối và cứ một lại của NC là bé đưa cái gối lót ngay cái đầu khi TN chuẩn bị lại xuống .
Buồn cười thật !vì bé sợ mẹ đau đầu .Bé nói:mẹ lại(lại Phật) nhẹ nhẹ thôi ,cái đầu mẹ đụng đất kêu lớn tiếng , chắc đau lắm!
TN chỉ mĩm cười và cứ thế lấy cái gối qua một bên rồi lại,và bé chạy sang bên cái gối và nhét vào vị trí NC lại Phật phát ra tiếng.NC nhìn bé mà cảm thấy sự ấm áp dịu dàng làm sao,không sao bày tỏ cảm giác hạnh phúc này .Tuy chỉ một hành động bé nhỏ như thế mà ....bé đã sữi ấm cuộc đời mẹ
Và cũng không hiểu sao ,dòng suy nghĩ cô đơn cứ mãi chạy đi lăng xăng chẳng biết đường về.Cứ hoài tìm bên ngoaì ,sự hư ảo ,mộng mị luôn đồng hành ,thế mà ...thế mà .......
Có con mới biết cảm giác hạnh phúc khi con nhỏ chu đáo ,chăm sóc ,sự ấm áp mà tưởng chừng như chỉ có người lớn trao cho con nhỏ ,thế nhưng ,chẳng phải thế ....
Bé nhiều lúc có những động tác làm TN phải nực cười.Ví như:TN đang lại Phật ,bé cũng ngồi cạnh bên niệm Phật ...nhưng ngưng một hồi ,chẳng nghe tiếng bé đâu.Bé nhìn mẹ một hồi ,lẳng lặng đi lấy gối và cứ một lại của NC là bé đưa cái gối lót ngay cái đầu khi TN chuẩn bị lại xuống .
Buồn cười thật !vì bé sợ mẹ đau đầu .Bé nói:mẹ lại(lại Phật) nhẹ nhẹ thôi ,cái đầu mẹ đụng đất kêu lớn tiếng , chắc đau lắm!
TN chỉ mĩm cười và cứ thế lấy cái gối qua một bên rồi lại,và bé chạy sang bên cái gối và nhét vào vị trí NC lại Phật phát ra tiếng.NC nhìn bé mà cảm thấy sự ấm áp dịu dàng làm sao,không sao bày tỏ cảm giác hạnh phúc này .Tuy chỉ một hành động bé nhỏ như thế mà ....bé đã sữi ấm cuộc đời mẹ
Và cũng không hiểu sao ,dòng suy nghĩ cô đơn cứ mãi chạy đi lăng xăng chẳng biết đường về.Cứ hoài tìm bên ngoaì ,sự hư ảo ,mộng mị luôn đồng hành ,thế mà ...thế mà .......
19.NỐI DỐI
Vì mệt quá nên có thêm khách gọi điện để đến làm thẫm mỹ nhưng TN không muốn nhận nên đành nói khéo là "tên khách đã được lên lịch đầy rồi nên xin thông cảm hẹn khi khác!"
Bé hỏi TN:sao mẹ lại nói dối? trong khi mẹ dạy con không được nói dối mà!
TN mới kể một câu chuyện cho bé nghe
"giả sử có một ông thợ săn đang truy cứu một con thỏ ,và con thỏ đó chạy vô nhà con trốn ,đến khi ông thợ săn hỏi con có nhìn thấy con thỏ không? con lúc này có nên nói thật cho ông thợ săn biết không?
Bé nhìn mẹ như đắng đo suy nghĩ......!!!
TN bảo bé " lời nói dối không hại đến đối phương thì được xem như là lời nói phương tiện!"
TB:Sau khi đến với Phật Pháp TN chưa từng đánh con mà chuyển sang dạy con bằng những cái phạt như niệm Phật NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT hoặc viết ra giấy ,vừa mang lợi ít cho Bé lại vừa gieo chủng tử Bồ Đề vào tâm thức của bé ,thật không gì bằng! TN nói ra không phải để khoe khoan mà chỉ để chia sẽ ,thật sự rất rất tốt cho con em mình ,nếu chúng ta thật sự thương con em và lo cho các cháu!
Bé hỏi TN:sao mẹ lại nói dối? trong khi mẹ dạy con không được nói dối mà!
TN mới kể một câu chuyện cho bé nghe
"giả sử có một ông thợ săn đang truy cứu một con thỏ ,và con thỏ đó chạy vô nhà con trốn ,đến khi ông thợ săn hỏi con có nhìn thấy con thỏ không? con lúc này có nên nói thật cho ông thợ săn biết không?
Bé nhìn mẹ như đắng đo suy nghĩ......!!!
TN bảo bé " lời nói dối không hại đến đối phương thì được xem như là lời nói phương tiện!"
TB:Sau khi đến với Phật Pháp TN chưa từng đánh con mà chuyển sang dạy con bằng những cái phạt như niệm Phật NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT hoặc viết ra giấy ,vừa mang lợi ít cho Bé lại vừa gieo chủng tử Bồ Đề vào tâm thức của bé ,thật không gì bằng! TN nói ra không phải để khoe khoan mà chỉ để chia sẽ ,thật sự rất rất tốt cho con em mình ,nếu chúng ta thật sự thương con em và lo cho các cháu!
18.Oan Ức không Cần Biện Bạch vì Biện Bạch Thì Nhân Qủa Chưa Xả
"Oan Ức không Cần Biện Bạch vì Biện Bạch Thì Nhân Qủa Chưa Xả"
Phật Thích Ca ơi!xin cho con nghị lực vượt qua ,con thật đang buồn lắm!
Con nhìn lên phía trên vi tính ,con thoạt nhìn thấy câu "nhịn giây lát gió yên sóng lặng
lùi một bước trời biển bao la"
Thế mà tại sao con lại nóng giận ?con lại buồn? có phải càng suy nghĩ càng buồn không? Chắc thế,bởi những gì Ngài dạy sẽ không thừa cũng không thiếu .Xin Ngài cho con sức mạnh vượt qua nổi oan ức này nhé!con cảm kích Ngài vô cùng
Mấy hôm gần đây con đọc được bài của Thầy Thích Thiện Tâm bị nổi oan mà phải mang 2 năm liền ,xong QUAN ÂM BỒ TÁT phải chịu oan ức đến phải qua đời mới giải được nổi oan đó .Rồi con tự nhủ lòng đối với con, nếu có oan ức con cũng sẽ dửng dưng bởi vì con không có làm gì trái lương tâm thì con cũng sẽ như các vị ấy ,nhất định sẽ như vậy.
Chỉ một sát na suy nghĩ như thế ...thì thử thách ,đề thi của con đã đến rồi! hic.
Tất cả đều có nhân quả cả,con biết,khi có một sự sự việc xẩy ra ngoài ý muốn ,con luôn hướng tệ hại nhất mà nghĩ ,con luôn nhắc nhở chính mình sẽ sữa đổi.Tuy trong tâm ý mình suy nghĩ chỉ mỗi mình biết nhưng ....tất cả đều có nhân quả.Cho nên dù thế nào đi nữa con nhất định sẽ thi đậu kì thi này !
Con tự hứa con sẽ vượt qua thử thách này vì vàng vẫn là vàng,đồng thau vẫn đồng thau ,cho nên con sẽ nhẫn nhịn và cố gắng vượt qua !
Lúc nảy ,NC hỏi con trai mình rằng :nếu có một cái ly bị bể ,mẹ sẽ mắng con vì mẹ cho con là thủ phạm làm bể ,nhưng con không có làm bể ,vậy con sẽ phải trả lời mẹ như thế nào?
Bé nói: con sẽ nói với mẹ rằng không phải con làm!
NC: nhưng mẹ vẫn quả quyết là con làm và mẹ sẽ đánh con chẳng hạn ,con sẽ làm gì?
Bé: Con sẽ thọt cù lét mẹ để mẹ vui và khuyên mẹ "chuyện gì từ từ nói đừng nổi nóng 媽媽冷靜一點" (bé nói bằng tiếng hoa)
Nổi xúc động trong lòng NC dâng tràn ,con NC chỉ mới 9 tuổi hơn thế mà giải quyết tình huống lại cao siêu hơn mẹ nó!
Cám ơn con trai của mẹ ,con luôn đem niềm an ủi đến cho mẹ trong những lúc như thế này!
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Phật Thích Ca ơi!xin cho con nghị lực vượt qua ,con thật đang buồn lắm!
Con nhìn lên phía trên vi tính ,con thoạt nhìn thấy câu "nhịn giây lát gió yên sóng lặng
lùi một bước trời biển bao la"
Thế mà tại sao con lại nóng giận ?con lại buồn? có phải càng suy nghĩ càng buồn không? Chắc thế,bởi những gì Ngài dạy sẽ không thừa cũng không thiếu .Xin Ngài cho con sức mạnh vượt qua nổi oan ức này nhé!con cảm kích Ngài vô cùng
Mấy hôm gần đây con đọc được bài của Thầy Thích Thiện Tâm bị nổi oan mà phải mang 2 năm liền ,xong QUAN ÂM BỒ TÁT phải chịu oan ức đến phải qua đời mới giải được nổi oan đó .Rồi con tự nhủ lòng đối với con, nếu có oan ức con cũng sẽ dửng dưng bởi vì con không có làm gì trái lương tâm thì con cũng sẽ như các vị ấy ,nhất định sẽ như vậy.
Chỉ một sát na suy nghĩ như thế ...thì thử thách ,đề thi của con đã đến rồi! hic.
Tất cả đều có nhân quả cả,con biết,khi có một sự sự việc xẩy ra ngoài ý muốn ,con luôn hướng tệ hại nhất mà nghĩ ,con luôn nhắc nhở chính mình sẽ sữa đổi.Tuy trong tâm ý mình suy nghĩ chỉ mỗi mình biết nhưng ....tất cả đều có nhân quả.Cho nên dù thế nào đi nữa con nhất định sẽ thi đậu kì thi này !
Con tự hứa con sẽ vượt qua thử thách này vì vàng vẫn là vàng,đồng thau vẫn đồng thau ,cho nên con sẽ nhẫn nhịn và cố gắng vượt qua !
Lúc nảy ,NC hỏi con trai mình rằng :nếu có một cái ly bị bể ,mẹ sẽ mắng con vì mẹ cho con là thủ phạm làm bể ,nhưng con không có làm bể ,vậy con sẽ phải trả lời mẹ như thế nào?
Bé nói: con sẽ nói với mẹ rằng không phải con làm!
NC: nhưng mẹ vẫn quả quyết là con làm và mẹ sẽ đánh con chẳng hạn ,con sẽ làm gì?
Bé: Con sẽ thọt cù lét mẹ để mẹ vui và khuyên mẹ "chuyện gì từ từ nói đừng nổi nóng 媽媽冷靜一點" (bé nói bằng tiếng hoa)
Nổi xúc động trong lòng NC dâng tràn ,con NC chỉ mới 9 tuổi hơn thế mà giải quyết tình huống lại cao siêu hơn mẹ nó!
Cám ơn con trai của mẹ ,con luôn đem niềm an ủi đến cho mẹ trong những lúc như thế này!
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Hạnh Phúc trong tôi
Nổi cô đơn trong tôi được an ủi bởi sự có mặt của bé,một đứa con hiếu thảo,tôi khkông hối hận vì sinh ra bé,tôi không hối hận tất cả những gì tôi đã đánh đổi những 10 năm qua.Ngược lại tôi cảm thấy hạnh phúc vì có bé luôn ở bên cạnh tôi ,cho tôi nghị lực ,sức sống ,niềm tin trong cuộc đời.Tôi thầm cám ơn tất cả những người làm khổ tôi trong 10 năm qua vì có họ nên tôi mới học hỏi được nhiều thứ mà ghế nhà trường cũng như trong gia đình không có để mà học ,tôi cũng thầm cám ơn tất cả những bạn bè người thân đã cho tôi biết được cảm giác yêu thương khi xa nhà xa quê hương,tôi thầm cám ơn Phật pháp đã mang lại cho tôi cuộc sống an lạc tự tại như thế này ,đây là thời gian mà tôi cảm thấy rất có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi,tuy không giàu nhưng bên cạnh tôi là những người hàng xóm tốt bụng ,những bạn bè thân mến và đứa con hiếu thảo của tôi.
Hôm qua bé đi học về ,bé kể:con ăn hết cái bánh bao ,con cảm thấy ngon quá ,cô giáo hỏi ai ăn nữa không thì con nói con muốn một cái nữa ,sau đó con lấy khăn giấy gói nó lại ,.....tôi ngắt ngang lời bé: con đem về cho mẹ ăn đúng không?
Bé nói: dạ ,vì con thấy ngon nên muốn để giành cho mẹ ăn
Tôi .....quá cảm động.... đến khi tôi ngồi viết lại dòng chữ này mà nước mắt cứ chảy ,tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi có bao giờ như vậy đối với mẹ tôi đâu!
Nhiều lần bé ăn cơm trưa ở trường bé đều để giành miếng ngon cho tôi ,gói gọn trong khăn giấy rồi bỏ vào cặp để mang về cho tôi ăn ,có lúc bé quên ,kiến bu đầy cặp bé.Tôi nhỏ nhẹ nói với bé:"mẹ rất vui khi con ăn mà còn nhớ đến mẹ ,nhưng con để thức ăn như vậy lở trời nắng quá thức ăn bị thiu thì mẹ ăn vô sẽ bị đau bụng "
Bé bảo: nếu thiu mẹ đừng có ăn thì đâu có đau bụng ah!
Tôi bảo : con trai có lòng đem về cho mẹ ăn đương nhiên dù nó như thế nào mẹ cũng phải ăn vì lòng thành của con trai yêu của mẹ mà!nhưng tốt nhất con đừng mang về nữa ,con ăn đi ,con ăn là mẹ vui rồi!
Nhưng hôm nay bé đem về bé còn bảo :bánh này không bị thiu đâu mẹ,rồi bé đem để nồi cơm cho nóng để tối mẹ ăn
Khi tôi đang làm việc ,bé mang bánh vô mời mẹ ăn,sợ mẹ quên,tôi thật lòng hạnh phúc lắm ,.....
Sau khi làm việc xong , tôi bảo bé mang bánh cho mẹ ăn
Bàn tay bé nhỏ của bé cầm chiếc bánh nóng cùng tấm lòng hiếu thảo của nó mà tôi muốn khóc thật lớn ,tôi muốn thét to cho cả thế giới này biết tôi có một đứa con hiếu thảo như thế này !
Bé bảo : mẹ ăn thử đi ,ngon lắm đó mẹ!
Tôi quả là người quá hạnh phúc ,Trời Phật Bồ Tát đã thương con vô ngần ,đã mang đứa bé này đến bù đắp lại những chỗ thủng trái tim con,con thật lòng trăm vạn ngàn lần tỉ lần vô tỉ lần .....cám ơn 10 phương Chư Phật ,Bồ Tát ,tất cả Thiện Tri Thức và Hộ Pháp cùng bạn bè quyến thuộc .Không có các vị ,không có Phật Pháp thức tỉnh đời con ,chắc giờ này con đang ở bể mê "tiền ,tình thế gian" .Con không biết dùng lời lẻ nào để bộc lộ cảm xúc hạnh phúc vô ngần này ,con,....con chỉ thầm cám ơn,cám ơn tất cả.....con cám ơn .con cám ơn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con cầu mong cho tất cả bà mẹ trên thế giới này đều hạnh phúc như con ,con xin chia sẽ hạnh phúc này cùng tất cả những bà mẹ trên thế giới này .Con chúc tất cả bà mẹ cả các bậc cha đều hạnh phúc như con vậy
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Hôm qua bé đi học về ,bé kể:con ăn hết cái bánh bao ,con cảm thấy ngon quá ,cô giáo hỏi ai ăn nữa không thì con nói con muốn một cái nữa ,sau đó con lấy khăn giấy gói nó lại ,.....tôi ngắt ngang lời bé: con đem về cho mẹ ăn đúng không?
Bé nói: dạ ,vì con thấy ngon nên muốn để giành cho mẹ ăn
Tôi .....quá cảm động.... đến khi tôi ngồi viết lại dòng chữ này mà nước mắt cứ chảy ,tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi có bao giờ như vậy đối với mẹ tôi đâu!
Nhiều lần bé ăn cơm trưa ở trường bé đều để giành miếng ngon cho tôi ,gói gọn trong khăn giấy rồi bỏ vào cặp để mang về cho tôi ăn ,có lúc bé quên ,kiến bu đầy cặp bé.Tôi nhỏ nhẹ nói với bé:"mẹ rất vui khi con ăn mà còn nhớ đến mẹ ,nhưng con để thức ăn như vậy lở trời nắng quá thức ăn bị thiu thì mẹ ăn vô sẽ bị đau bụng "
Bé bảo: nếu thiu mẹ đừng có ăn thì đâu có đau bụng ah!
Tôi bảo : con trai có lòng đem về cho mẹ ăn đương nhiên dù nó như thế nào mẹ cũng phải ăn vì lòng thành của con trai yêu của mẹ mà!nhưng tốt nhất con đừng mang về nữa ,con ăn đi ,con ăn là mẹ vui rồi!
Nhưng hôm nay bé đem về bé còn bảo :bánh này không bị thiu đâu mẹ,rồi bé đem để nồi cơm cho nóng để tối mẹ ăn
Khi tôi đang làm việc ,bé mang bánh vô mời mẹ ăn,sợ mẹ quên,tôi thật lòng hạnh phúc lắm ,.....
Sau khi làm việc xong , tôi bảo bé mang bánh cho mẹ ăn
Bàn tay bé nhỏ của bé cầm chiếc bánh nóng cùng tấm lòng hiếu thảo của nó mà tôi muốn khóc thật lớn ,tôi muốn thét to cho cả thế giới này biết tôi có một đứa con hiếu thảo như thế này !
Bé bảo : mẹ ăn thử đi ,ngon lắm đó mẹ!
Tôi quả là người quá hạnh phúc ,Trời Phật Bồ Tát đã thương con vô ngần ,đã mang đứa bé này đến bù đắp lại những chỗ thủng trái tim con,con thật lòng trăm vạn ngàn lần tỉ lần vô tỉ lần .....cám ơn 10 phương Chư Phật ,Bồ Tát ,tất cả Thiện Tri Thức và Hộ Pháp cùng bạn bè quyến thuộc .Không có các vị ,không có Phật Pháp thức tỉnh đời con ,chắc giờ này con đang ở bể mê "tiền ,tình thế gian" .Con không biết dùng lời lẻ nào để bộc lộ cảm xúc hạnh phúc vô ngần này ,con,....con chỉ thầm cám ơn,cám ơn tất cả.....con cám ơn .con cám ơn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con cầu mong cho tất cả bà mẹ trên thế giới này đều hạnh phúc như con ,con xin chia sẽ hạnh phúc này cùng tất cả những bà mẹ trên thế giới này .Con chúc tất cả bà mẹ cả các bậc cha đều hạnh phúc như con vậy
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
17.Cô giáo wa'nh con!
Bé vừa gặp Mẹ là vui khôn kể xiết ,rồi Bé nói " hôm nay con chảy nước nhiều lắm Mẹ ah! Tim Mẹ có đau không? " Tôi không hiểu Bé muốn nói gì ,liền hỏi" con đậy nắp bình nước không kính chứ gì!
Bé nói:không phải,cô giáo wa'nh con Mẹ ah, đánh mạnh lắm ,con khóc nhiều lắm, nước mắt cũng chảy nhiều và con cũng không muốn Mẹ chảy máu nhiều ! nhưng tại con đau quá Mẹ ah!
Tôi: sao cô đánh con?
Bé: con viết bài chậm nên cô đánh con
Tôi: vậy lần sao con viết nhanh tí thì cô không đánh con nữa đâu!
Bé : dạ!
Sau đó Bé vừa ăn vừa nói: sao cô giáo dữ vậy Mẹ?
Tôi:vậy Mẹ có giống cô giáo không?
Bé :dạ không!
Tôi:con thấy Mẹ và cô giáo khác nhau chỗ nào? con biết không?
Bé:???
Tôi tiếp:cô giáo con có ăn chay không?
Bé :dạ không!
Tôi:thật ra cô giáo con cũng không muốn đánh con đâu,vì cô giáo ăn thịt nên (tôi có giải thích cho Bé nghe về tả chư thần và hữu chư thần ,một bên đại diện cho áo đen _ ghi chép làm những việc xấu và một bên đại diện cho áo trắng _ việc tốt) phần đen cô giáo nhiều ,chúng nó xui khiến cô giáo đánh con, chứ cô giáo không muốn đánh con đâu!
Bé: dạ,hèn gì cô giáo nói " cô cũng không muốn đánh tụi con "
Rồi Bé tiếp : vậy chúng nó xui khiến cô giáo đánh con nhưng cô không đánh thì có sao không Mẹ?
Tôi: thì cô giáo con tự chủ được và không bị bọn xấu sai khiến .Nhưng tốt nhất con không muốn bị đòn nữa thì khuyên cô giáo ăn chay và con phải viết bài cho lẹ ,đừng để cô giáo giận !
Bé nhìn tôi nói trong hạnh phúc : con thích Mẹ hơn !
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Bé nói:không phải,cô giáo wa'nh con Mẹ ah, đánh mạnh lắm ,con khóc nhiều lắm, nước mắt cũng chảy nhiều và con cũng không muốn Mẹ chảy máu nhiều ! nhưng tại con đau quá Mẹ ah!
Tôi: sao cô đánh con?
Bé: con viết bài chậm nên cô đánh con
Tôi: vậy lần sao con viết nhanh tí thì cô không đánh con nữa đâu!
Bé : dạ!
Sau đó Bé vừa ăn vừa nói: sao cô giáo dữ vậy Mẹ?
Tôi:vậy Mẹ có giống cô giáo không?
Bé :dạ không!
Tôi:con thấy Mẹ và cô giáo khác nhau chỗ nào? con biết không?
Bé:???
Tôi tiếp:cô giáo con có ăn chay không?
Bé :dạ không!
Tôi:thật ra cô giáo con cũng không muốn đánh con đâu,vì cô giáo ăn thịt nên (tôi có giải thích cho Bé nghe về tả chư thần và hữu chư thần ,một bên đại diện cho áo đen _ ghi chép làm những việc xấu và một bên đại diện cho áo trắng _ việc tốt) phần đen cô giáo nhiều ,chúng nó xui khiến cô giáo đánh con, chứ cô giáo không muốn đánh con đâu!
Bé: dạ,hèn gì cô giáo nói " cô cũng không muốn đánh tụi con "
Rồi Bé tiếp : vậy chúng nó xui khiến cô giáo đánh con nhưng cô không đánh thì có sao không Mẹ?
Tôi: thì cô giáo con tự chủ được và không bị bọn xấu sai khiến .Nhưng tốt nhất con không muốn bị đòn nữa thì khuyên cô giáo ăn chay và con phải viết bài cho lẹ ,đừng để cô giáo giận !
Bé nhìn tôi nói trong hạnh phúc : con thích Mẹ hơn !
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
15.nói tốt ,nghỉ tốt,làm việc tốt ,tâm hồn luôn khỏe
.????????????
Tối qua TN đi học về sớm,hai mẹ con tâm sự đến khuya
Bé nói:Mẹ ,bạn con hỏi con có Ba không? rồi con nói con không có Ba
TN:Sao con nói con không có Ba!
Bé:dạ,rồi bạn cười con,nói con không có Ba làm sao có con
TN:Ừa,con phải nói Ba con qua đời
Bé:dạ,(ngưng một hồi Bé hỏi)Tại sao Ba qua đời hả Mẹ?
TN:thì Ba con bị bệnh nên qua đời
Bé:hồi đó Ba thương con và Mẹ không hả Mẹ?
TN:Ừa ,có thương nhưng thương ít mà ......không tốt với Mẹ thì nhiều
Bé:Không tốt gì hả Mẹ?
TN:Thì con biết có thương là được rồi còn không tốt con không nên biết làm gì,bởi vì khi một người bị bịnh họ rất khó chịu cho nên những lời họ nói ra ,thật ra không phải thật lòng họ muốn vậy,chúng ta không nên trách họ mà nên thương họ ,thông cảm và tha thứ cho họ ,rồi có một ngày họ tự nhìn ra cái không tốt của họ,...........
Rồi đột nhiên DT có điện thoại reo
TN:Alo ,xin chào
Đầu bên kia(A):Chào,khỏe không?
TN: Dạ khỏe,nhưng xin hỏi đầu bên kia là ai ah?
A:tôi là A Wạn nè còn nhớ không?
TN: Dạ, tôi nghe tiếng nói quen quen nhưng xin lỗi tôi không nhớ lắm là ai ah!
A:Tôi bị viêm gan rồi MT(tên thật của TN) đi bệnh viện thăm tôi đó
TN:À,nhớ rồi,bạn khỏe chứ?
A:Khỏe,cám ơn,hôm nay tôi gọi điện cho MT là vì muốn nói tiếng xin lỗi
TN:Tại sao phải xin lỗi tôi?
A:Thì cho tôi xin lỗi tất cả mọi thứ,MT là người tốt!
TN:Nhưng ít ra bạn phải cho tôi biết bạn xin lỗi tôi chuyện gì?thì tôi mới dám chấp nhận lời xin lỗi của bạn.Thật ra ,bạn cũng không cần xin lỗi tôi làm gì ,bởi tôi không trách gì ai hết đâu,bạn cứ lo làm ăn,bớt uống rượu và nên có hiếu với Mẹ của bạn ,lớn rồi đừng nên để Mẹ phải lo lắng,lở một ngày nào đó Mẹ không còn trên đời này nữa ,lúc đó bạn muốn có hiếu với Mẹ thì không còn cơ hội để cho bạn báo hiếu.Đó là việc làm thực tế hơn mà bạn xin lỗi tôi!
A:Ưà,tôi biết rồi,tôi sẽ nghe lời MT nhưng thật lòng cho tôi xin lỗi MT nhé!
TN:Ừa, sống tốt là xin lỗi tôi rồi đó!
Bé:ai đó Mẹ?
TN:một người bạn ,rất lâu rồi
Bé:sao người ta xin lỗi Mẹ vậy?
TN:Mẹ cũng không biết,chắc có hiểu lầm Mẹ chuyện gì đó ,đại khái có một chuyện như vầy,.....
Mấy năm trước Mẹ sống ở đây (ở đất khách) một mình,có nhiều lúc Mẹ bị bệnh ,Mẹ rất cô đơn ,Mẹ không muốn làm phiền bạn bè vì ai cũng có việc riêng để lo,nên Mẹ luôn chịu đựng một mình.Không ai hỏi thăm ,không ai chăm sóc,và an ủi Mẹ,....Nên khi Mẹ biết được người bạn lúc nảy bị viêm gan cấp tính nằm viện ,có thể bị lây nên không ai dám đến thăm người đó
Và Mẹ đã đến thăm người đó,người bạn đó rất cảm động
Bé:Vậy Mẹ không sợ bị lây sao?
TN:à,Mẹ có đeo khẩu trang vả lại không tiếp xúc thường xuyên và không ăn chung đồ ăn thì không sao con ah
Cho nên con có để ý ,khi Mẹ dẫn con đi ăn tiệc,họ luôn dùng đủa chung để gấp thức ăn chứ không dùng đủa riêng để gấp
Bé:bị lây rồi có sao không Mẹ?
TN:Nếu bị lây thì cũng bị bệnh luôn và nặng có thể dẫn đến ung thư và qua đời
Người bạn đó bị viêm gan cấp tính nên không được uống rượu nhưng Mẹ khuyên bạn đó không nên uống rượu nữa nhưng bạn đó không nghe và vì bạn đó sức khỏe yếu nên không thể làm việc được ,rồi bạn đó buồn và uống rượu thường xuyên ,nên Mẹ không có cách gì đành bỏ mặc bạn đó
Khi mà bản thân bạn đó không biết tự lo cho mình,cho dù người khác có lo có giúp bao nhiêu thời gian và sức lực đi nữa thì cũng bằng thừa
Cho nên ,trước tiên mình phải tự giúp mình,mình không giúp mình thì không ai giúp được mình cả
Tối qua TN đi học về sớm,hai mẹ con tâm sự đến khuya
Bé nói:Mẹ ,bạn con hỏi con có Ba không? rồi con nói con không có Ba
TN:Sao con nói con không có Ba!
Bé:dạ,rồi bạn cười con,nói con không có Ba làm sao có con
TN:Ừa,con phải nói Ba con qua đời
Bé:dạ,(ngưng một hồi Bé hỏi)Tại sao Ba qua đời hả Mẹ?
TN:thì Ba con bị bệnh nên qua đời
Bé:hồi đó Ba thương con và Mẹ không hả Mẹ?
TN:Ừa ,có thương nhưng thương ít mà ......không tốt với Mẹ thì nhiều
Bé:Không tốt gì hả Mẹ?
TN:Thì con biết có thương là được rồi còn không tốt con không nên biết làm gì,bởi vì khi một người bị bịnh họ rất khó chịu cho nên những lời họ nói ra ,thật ra không phải thật lòng họ muốn vậy,chúng ta không nên trách họ mà nên thương họ ,thông cảm và tha thứ cho họ ,rồi có một ngày họ tự nhìn ra cái không tốt của họ,...........
Rồi đột nhiên DT có điện thoại reo
TN:Alo ,xin chào
Đầu bên kia(A):Chào,khỏe không?
TN: Dạ khỏe,nhưng xin hỏi đầu bên kia là ai ah?
A:tôi là A Wạn nè còn nhớ không?
TN: Dạ, tôi nghe tiếng nói quen quen nhưng xin lỗi tôi không nhớ lắm là ai ah!
A:Tôi bị viêm gan rồi MT(tên thật của TN) đi bệnh viện thăm tôi đó
TN:À,nhớ rồi,bạn khỏe chứ?
A:Khỏe,cám ơn,hôm nay tôi gọi điện cho MT là vì muốn nói tiếng xin lỗi
TN:Tại sao phải xin lỗi tôi?
A:Thì cho tôi xin lỗi tất cả mọi thứ,MT là người tốt!
TN:Nhưng ít ra bạn phải cho tôi biết bạn xin lỗi tôi chuyện gì?thì tôi mới dám chấp nhận lời xin lỗi của bạn.Thật ra ,bạn cũng không cần xin lỗi tôi làm gì ,bởi tôi không trách gì ai hết đâu,bạn cứ lo làm ăn,bớt uống rượu và nên có hiếu với Mẹ của bạn ,lớn rồi đừng nên để Mẹ phải lo lắng,lở một ngày nào đó Mẹ không còn trên đời này nữa ,lúc đó bạn muốn có hiếu với Mẹ thì không còn cơ hội để cho bạn báo hiếu.Đó là việc làm thực tế hơn mà bạn xin lỗi tôi!
A:Ưà,tôi biết rồi,tôi sẽ nghe lời MT nhưng thật lòng cho tôi xin lỗi MT nhé!
TN:Ừa, sống tốt là xin lỗi tôi rồi đó!
Bé:ai đó Mẹ?
TN:một người bạn ,rất lâu rồi
Bé:sao người ta xin lỗi Mẹ vậy?
TN:Mẹ cũng không biết,chắc có hiểu lầm Mẹ chuyện gì đó ,đại khái có một chuyện như vầy,.....
Mấy năm trước Mẹ sống ở đây (ở đất khách) một mình,có nhiều lúc Mẹ bị bệnh ,Mẹ rất cô đơn ,Mẹ không muốn làm phiền bạn bè vì ai cũng có việc riêng để lo,nên Mẹ luôn chịu đựng một mình.Không ai hỏi thăm ,không ai chăm sóc,và an ủi Mẹ,....Nên khi Mẹ biết được người bạn lúc nảy bị viêm gan cấp tính nằm viện ,có thể bị lây nên không ai dám đến thăm người đó
Và Mẹ đã đến thăm người đó,người bạn đó rất cảm động
Bé:Vậy Mẹ không sợ bị lây sao?
TN:à,Mẹ có đeo khẩu trang vả lại không tiếp xúc thường xuyên và không ăn chung đồ ăn thì không sao con ah
Cho nên con có để ý ,khi Mẹ dẫn con đi ăn tiệc,họ luôn dùng đủa chung để gấp thức ăn chứ không dùng đủa riêng để gấp
Bé:bị lây rồi có sao không Mẹ?
TN:Nếu bị lây thì cũng bị bệnh luôn và nặng có thể dẫn đến ung thư và qua đời
Người bạn đó bị viêm gan cấp tính nên không được uống rượu nhưng Mẹ khuyên bạn đó không nên uống rượu nữa nhưng bạn đó không nghe và vì bạn đó sức khỏe yếu nên không thể làm việc được ,rồi bạn đó buồn và uống rượu thường xuyên ,nên Mẹ không có cách gì đành bỏ mặc bạn đó
Khi mà bản thân bạn đó không biết tự lo cho mình,cho dù người khác có lo có giúp bao nhiêu thời gian và sức lực đi nữa thì cũng bằng thừa
Cho nên ,trước tiên mình phải tự giúp mình,mình không giúp mình thì không ai giúp được mình cả
13.Bé móc heo đất cho Mẹ mua quần áo
Bé thường hay quản lý cách ăn mặc của Mẹ như không được mặc váy,không được mặc áo rộng cổ,không mang giầy cao gót,không mang giầy ống,không mặc quần sọt.Nếu Bé thấy là Bé khóc
Rồi TN ,ngày qua ngày cũng không thèm mặc váy
Rồi một lần ,TN đi dự tiệc với bạn nhưng thật lạ là những bộ vấy của TN không cánh mà bay đâu mất,tìm mãi vẫn không thấy,rồi bất chọt TN nhìn có một miếng vải ló ra từ đáy tủ ...hihihihi .Ôi thôi một đóng quần áo nào là quần sọt nào là váy,....như bị chuột tha vào đấy ấy!
Đợi Bé đi học về TN hỏi Bé :con trai ơi,quần áo của Mẹ bị chuột tha vô đáy tủ ,cắn hư hết rồi ,làm sao bi giờ?Mẹ không có đồ mặc rồi!(TN làm ra vẻ rất tội nghiệp,hihihihi)
Bé suy nghĩ hồi lâu và như có vẻ hối hận nói:Thôi để con cho tiền Mẹ mua!
TN:con có tiền hả?
Bé :để con móc con heo của con ah!
DT:mà sao ngộ quá ,con chuột nào mà hay quá con trai nhỉ?chắc nó to lắm ,chắc Mẹ phải mua cái lồng thật lớn để bắt nó quá(TN cảm thấy buồn cười nhưng vẫn ra vẻ thắc mắc)
Bé:Mẹ,.....(Bé ngậm ngừng)
DT:???? sao hả con?
Bé:con làm chứ hông phải chuột đâu ah!rồi Bé mỉm cười nói"con không muốn Mẹ mặc quần sọt và váy ,xấu hổ lắm Mẹ ah!"
TN: vậy ah? vậy cô giáo con mặc váy thì sao hả con?
Bé: vì cô giáo có vợ(thay vì Bé nói có chồng thì Bé nói có vợ hihihhii)
TN:Còn Mẹ không có vợ thì không được mặc hả con?(TN cười)
Rồi một buổi tối nọ,TN nói chuyện yahoo voice với một vị Tu Sĩ ở VN thì Bé cũng chạy đến cùng trò chuyện.Rồi Bé vô tình nhìn thấy đôi giầy ống của TN ,liền chạy đến đưa lên ám chỉ sao Mẹ lại có đôi giầy này hoặc sao Mẹ mang đôi giầy này ,...TN nghĩ vậy hihihih vì Bé làm có vẻ không hài lòng lắm
TN thốt lên bằng tiếng hoa,cái gì con cũng quản lý Mẹ ,thôi ,Mẹ không mang giầy và cũng không mặc gì hết cho con vừa bụng
Vị Tu Sĩ nghe TN nói tiếng có vẻ không vui nhưng không hiểu liền hỏi Bé:Mẹ con la con phải không?
Bé:dạ
Vị Tu Sĩ:Mẹ la con chuyện gì?nói Thầy nghe,Thầy ghi vào sổ bìa đen gởi xuống địa phủ,(Thầy vừac nói vừa cười)(vì Thầy hay đùa với DT nếu DT phát tâm sân thì Thầy sẽ gạch một gạch đen vào sổ hihihi)
Bé:?????( đâm ra hoảng ,nên không dám nói gì hihihihih)
Vị Tu Sĩ hối thúc Bé:sao,Mẹ con có la con không?la con chuyện gì?nói mau đi con ,Thầy còn phải ghi lại( Thầy vừa nói vừa cười)
TN nhìn vẻ lo lắng của Bé thật buồn cười ,Bé không dám nói gì nữa ,cũng không dám cáo trạng hihihih ,vì TN thừa biết ,nghe đến việc gì đó có hại cho Mẹ là Bé không bao giờ nói
Vị Tu Sĩ ấy vẫn thôi thúc Bé trong tiếng cười
Bé:dạ không có la gì hết ah!
Vị Tu Sĩ:sao lúc nảy con nói có ,bây giờ nói không?à!con cũng nói dối luôn ,rồi Thầy ghi hết hai Mẹ con luôn heheheheh
TN chỉ ôm bụng cười ,còn Bé thì nói :thôi Mẹ ơi con đi ngủ đây ,Mẹ cũng đừng nói chuyện với Thầy nữa ,rồi Bé chạy mất hút
Thầy và TN được một trận cười muốn vỡ bụng hihihihi
12.Bé muốn dạy học cho Mẹ
Bé muốn dạy học cho Mẹ
TN vì muốn đi học thêm để biết thêm nhiều chữ hoa nên về đến nhà là Bé ngủ rồi
Tối qua ,TN vừa dừng xe là Bé đã chờ cửa TN
TN:Sao con chưa đi ngủ?
Bé:Con đợi Mẹ
TN:Sao vậy? có chuyện gì à?
Bé:Mẹ hứa tối nào cũng kể chuyện con nghe nhưng mấy hôm nay Mẹ đi học không có kể chuyện cho con nghe
TN:Ồ ,thì ra là thế
TN bế Bé lên nựng yêu Bé nói:Con chịu khó một thời gian,Mẹ ráng học chữ hoa ,nếu không bạn học con cười con là con có Bà Mẹ không biết chữ hoa!
Bé nói:Nếu bạn con mà nói con như vậy con sẽ nói với chúng nó ,Mẹ chúng nó cũng đâu biết chữ Việt đâu!
TN ôm hôn Bé và nói: Nhưng Mẹ ở đất nước toàn dùng chữ hoa ,Mẹ mà không biết chữ hoa người ta sẽ khi dể Mẹ và đối với Mẹ không hòa nhập được với cộng đồng ở đây con trai ah!vả lại Mẹ cũng muốn dịch sách Phật từ chữ hoa thành chữ Việt cho người Việt xem,người VN mình có một số rất muón xem sách Phật bằng tiếng Việt nhưng tìm mãi không có con ah!trừ khi họ có vi tính,nhưng đa số họ qua đây vì mưu sinh họ ít có cơ hội đó con ah!
Bé:Thôi ,vậy Mẹ ở nhà đi con dạy Mẹ chữ hoa
TN nhìn con thật cảm động:Mẹ đi học ,Mẹ có viết sai đọc sai Thầy giáo còn biết để sửa cho Mẹ,như trước đây con dạy Mẹ,Mẹ có sai hay không Mẹ cũng không biết sai chỗ nào.Thôi con ráng học giỏi,sau này con dạy Mẹ nhe?Còn việc kể chuyện Mẹ sẽ thay vào việc cùng con coi phim Phật pháp và Mẹ sẽ giải thích thắc mắc cho con,như vậy có được không?
Bé như không vừa ý lắm nhưng cũng đành chịu
Bé:Hôm nay Mẹ ôm con ngủ nhé?
TN bế con trai lên thẳng phòng ngủ với đầy ấp tiếng cười hạnh phúc của một gia đình bé nhỏ !
TN vì muốn đi học thêm để biết thêm nhiều chữ hoa nên về đến nhà là Bé ngủ rồi
Tối qua ,TN vừa dừng xe là Bé đã chờ cửa TN
TN:Sao con chưa đi ngủ?
Bé:Con đợi Mẹ
TN:Sao vậy? có chuyện gì à?
Bé:Mẹ hứa tối nào cũng kể chuyện con nghe nhưng mấy hôm nay Mẹ đi học không có kể chuyện cho con nghe
TN:Ồ ,thì ra là thế
TN bế Bé lên nựng yêu Bé nói:Con chịu khó một thời gian,Mẹ ráng học chữ hoa ,nếu không bạn học con cười con là con có Bà Mẹ không biết chữ hoa!
Bé nói:Nếu bạn con mà nói con như vậy con sẽ nói với chúng nó ,Mẹ chúng nó cũng đâu biết chữ Việt đâu!
TN ôm hôn Bé và nói: Nhưng Mẹ ở đất nước toàn dùng chữ hoa ,Mẹ mà không biết chữ hoa người ta sẽ khi dể Mẹ và đối với Mẹ không hòa nhập được với cộng đồng ở đây con trai ah!vả lại Mẹ cũng muốn dịch sách Phật từ chữ hoa thành chữ Việt cho người Việt xem,người VN mình có một số rất muón xem sách Phật bằng tiếng Việt nhưng tìm mãi không có con ah!trừ khi họ có vi tính,nhưng đa số họ qua đây vì mưu sinh họ ít có cơ hội đó con ah!
Bé:Thôi ,vậy Mẹ ở nhà đi con dạy Mẹ chữ hoa
TN nhìn con thật cảm động:Mẹ đi học ,Mẹ có viết sai đọc sai Thầy giáo còn biết để sửa cho Mẹ,như trước đây con dạy Mẹ,Mẹ có sai hay không Mẹ cũng không biết sai chỗ nào.Thôi con ráng học giỏi,sau này con dạy Mẹ nhe?Còn việc kể chuyện Mẹ sẽ thay vào việc cùng con coi phim Phật pháp và Mẹ sẽ giải thích thắc mắc cho con,như vậy có được không?
Bé như không vừa ý lắm nhưng cũng đành chịu
Bé:Hôm nay Mẹ ôm con ngủ nhé?
TN bế con trai lên thẳng phòng ngủ với đầy ấp tiếng cười hạnh phúc của một gia đình bé nhỏ !
11.樂觀面對不 如意 Vui vẻ đối diện chuyện không suông sẽ
樂觀面對不 如意
Tối qua TN đi học ,Thầy giảng đến
đoạn ..."tâm trạng của con người"
....có lúc vui có lúc buồn,có lúc suông
sẽ và có lúc gặp khó khăn.....rồi Thầy
nói dù có gặp phải việc gì
vui ,buồn ,ghét ,hận,...cũng phải "樂觀
面對不 如意",
Thầy nói:"cùng một việc không như
ý ,ta có nhiều cách để đối
diện :vui ,buồn,ghét ,hận,...nhìn nhận
một cách lạc quan hay bi quan thì sự
việc cũng như thế,vậy tại sao mình
không lạc quan nhìn nhìn nhận nó ,như
vậy lòng mình sẽ thấy thoải mái hơn"
Sau đó Thầy đưa ví dụ chính bản thân
Thầy
Thầy nói:"Làm con ai không thương
Mẹ,Mẹ Thầy nằm viện và không được
bình thường ,lúc thì nói này nói kia như
đang nói chuyện với ai ai đó,...nói
.....(Thầy im lặng một lúc rồi nói)...ai
đến rồi cũng phải ra đi!"
Bất chọt TN nghe thấy giọng Thầy thâm
trầm lẫn chút chua chua đắng đắng
thật buồn làm sao,hèn gì từ khi TN đến
lớp giờ rảnh là thấy Thầy luôn viết Chú Đại
Bi
Rồi
Thầy nói tiếp:"Nhưng khi đến trường
Thầy luôn giữ trạng thái ôn hòa với mọi
người và nở nụ cười nếu cần thiết"
TN hỏi Thầy:"Thưa Thầy Mẹ Thầy bao
nhiêu tuổi ah?"
Thầy:"Mẹ Thầy 72 rồi em"
TN:"Thưa Thầy,con thấy Thầy thường
hay viết Chú Đại Bi,con nghĩ Thầy cũn
g có duyên với Chú Đại Bi,Thầy cho con
góp ý tham khảo,Thầy tụng 10800 biến
hồi hướng cho Mẹ Thầy xem sao ah!"
Thầy nói:"ừa ,Thầy cũng nghĩ chỉ có
vậy mới mong có hy vọng"
Rồi Thầy hỏi :"các em có biết "hụi công
đức không?"
Cả lớp :dạ không,sao gọi là" hụi công
đức" ah?
Thầy kể:cách đây khoảng 20 năm,anh
của Thầy qua đời và lúc đó có một
người của hội từ thiện Phật giáo hỏi
Thầy "anh có khả năng mua quan tài
không?nếu không có chúng tôi sẽ giú
p anh!"
Tất nhiên với gia đình Thầy thì không
cần và nhờ đó mà Thầy kết duyên và
hỏi ....sau đó Thầy mới biết thì ra mỗi
người tùy khả năng đóng góp vào
thùng công đức mỗi tháng để lập nên
hụi công đức này.Sau đó ,Thầy quyên
200 đồng (100nghìn tiền Việt)mỗi
tháng ,đén nay 20 năm rồi.Sau
đó ,abnj Thầy có rủ Thầy gia nhập hội
này vì thấy Thầy thường hay giúp đỡ
người,Thầy nói "Thầy quyên góp 20
năm rồi nhưng không ai biết!"
TN: thưa Thầy ,đây là việc làm tốt ,sao
Thầy không cho bạn bè biết để họ cùng
nhau hưởng ứng ah?"
Thầy:vì Thầy thấy ngại ,số tiền Thầy
góp quá ít ỏi!!!còn bạn Thầy thì người
500 kẻ 1000 đồng(250-500nghìn
VN/tháng)
TN:xin phép Thầy cho con kể một câu
chuyện được không ah?
Thầy và các bạn học nhìn TN như đang
đợi câu chuyện bắt đầu
TN tiếp:Ngày xưa ở Ấn
Độ có một Bà lão rất nghèo,Bà rất già
nên không làm được việc gì ngoài ăn
xin,trên thân thể Bà cũng không có
quần áo để mặc ngoài tấm bố rách che
thân.Rồi một hôm Phật Thích Ca có mở
pháp hội ,mỗi người chỉ cần có một
ngọn đèn là có thể dự nhưng bà quá
nghèo không có tiền mua đèn dầu ,Bà
nhìn lại mình không có gì đáng giá để
bán mà mua đèn,duy chỉ có mái tóc dài
của Bà ,Bà liền cắt và bán để mua đèn
dự pháp hội.Trong lúc Phật Thích Ca
thuyết pháp cho mọi người nghe thì có
một ngọn gió đi qua làm tắt cả
đèn ,duy chỉ có ngọn đèn của Bà lão là
vẫn cháy,soi sáng cho tất cả mọi
người,mọi người liền hướng về ngọn
đèn của Bà lão
,......
TN xin sám hối nếu ghi đoạn văn trên
có gì sai sót vì câu chuyện trên DT có
nghe qua của ai đó kể nhưng lâu quá
không nhớ rõ ,TN chỉ muốn lấy ý chính
của bài kể,xin bạn đọc thông cảm nếu
có thiếu sót!
TN nói:Thưa Thầy,Thầy là chiếc đèn đó
soi sáng cho mọi người,không phải
nhiều hay ít mà ở tấm lòng "
Con có cô bạn ,cô ta rất thành tâm và
rất tốt bụng,ai cũng có thể hiến máu
nhân đạo giữa tình cảm giữa người với
ngừoi.Nhưng bên cạnh sự thúc đẩy cô
để đi hiến máu với lý do cô ao ước
người đó sau khi nhân được máu củ
a cô ,cũng sẽ phát tâm từ bi như cô.Ý
con muốn nói thêm ,Thầy thật cao cả
và ước gì Thầy bên cạnh làm công
đức ,Thầy có cả một môi trường rộ
ng lớn để pháp thí cho thế hệ sau.Như
hôm nay,Thầy cho chúng con bài học
thật hữu ít"Luôn khách quan nhìn sự
việc"
Các bạn ai có đọc bài này của TN ,xin
cùng TN cầu chúc cho Mẹ của Thầy
sớm khỏe mạnh
Cám ơn các bạn!!!
Chúc các bạn luôn AN LẠC !!!
10.BÉ TỤNG KINH VU LAN BÁO HIẾU
Mỗi ngày Bé trước khi ngủ Bé đều nhắc nhỡ Ngoại:"Ngoại ăn chay nha Ngoại?".Ngoại giả như không nghe Bé nói,rồi Bé cố tình hét bên tai Ngoại :"Ngoại ,ăn chay đừng ăn thịt nữa nha Ngoại?"
Bà Ngoại giật thót người ,quay sang mắng Bé
Bé khóc tức tưởi ôm TN và nói :"Mẹ ơi,tại Ngoại cứ ăn thịt hoài nên Ngoại hay giận dữ !"
Tưởng Bé bỏ cuộc ,không nói chuyện ăn chay với Ngoại nữa ,ai ngờ ,sau buổi tan học ,vừa bước vô cửa ,sau câu thưa là câu nhắc nhở Ngoại Bé hihihhihi
TN hỏi Bé :" sao con muốn Ngoại ăn chay?"
Bé nói một cách rất vô tư :"con không muốn Ngoại xuống địa phủ!"
Rồi TN hỏi:" trong trường bạn học hoặc cô giáo hỏi con tại sao con muốn ăn chay thì con nói sao?"
Bé nói:"không nên sát sanh vì mỗi loài đều có linh hồn ,nhưng Mẹ ơi ,con nói mà cô giáo không hiểu!"
Lúc nảy Bé về đến nhà ,Bé lấy quyển kinh Vu Lan bằng tiếng hoa ,và nói:"Mẹ ,bắt đầu từ hôm nay con tụng kinh Vu Lan ,một ngày con đọc 3 lần"
TN như không tin lắm nên xem lại ,thì quả thật đó là kinh Vu Lan,TN hỏi Bé :"trong trường kêu con tụng kinh này mỗi ngày sao?"
Bé nói:" dạ không ,cô giáo nói ai muốn tụng thì tụng còn ai không muốn cũng không sao"
TN thấy cảm động vô cùng,rồi Bé tắm xong chưa kịp ăn cơm thì chạy thẳng lên nơi thờ Phật ,quỳ gối nghiêm trang tụng .....ôi nhìn cảnh này sao mà Bé thật dễ thương!!!"
9.BÉ TRỒNG HOA TẶNG MỌI NGƯỜI
BÉ TRỒNG HOA TẶNG MỌI NGƯỜI
Tn có kể một câu chuyện dưới đây cho Bé nghe.TN định copy nguyên văn của 101 câu chuyện thiền nhưng TN tìm mãi vẫn không thấy ,không biết lạc mất đâu rồi,thôi thì TN chép lại những ý chính theo lối văn vụn về của TN vậy,nếu có thiếu xót xin bạn đọc thông cảm!
"Ngày xưa ,có một Sư Trụ Trì ,sân vườn trước chùa trồng rất nhiều hoa,rồi xuân đến hoa đua nhau nở ,rồi ong bướm ,chim chóc ,....rủ nhau kéo về để thưởng thức sắc hương dịu ngọt của hoa.Rồi ,có một vị phật tử thấy đẹp nên xin hoa thì Vị Trụ Trì vui vẻ tặng ,còn tận tay lấy chậu đựng lấy cả gốc lẫn đất để mang về.Lâu ngày tiếng lành đồn xa ,làng xóm gần xa đến xin,...chỉ trong vòng vài hôm thì khu vườn hoa của Sư chỉ còn lại mảnh đất trống lõm chõm.Vị Sư nhìn bãi đất trống mỉm cười hạnh phúc!
Vị đệ tử của Ngài nhìn bãi đất trống thương tiếc hỏi:"Thưa Sư Phụ,sao Sư Phụ cho hết hoa vậy?"
Sư Phụ nói :"Ta đâu có cho hết!"
Đệ tử lại thưa:"vườn hoa bây giờ chỉ còn bãi đất trống còn gì ah!"
Sư Phụ:"bãi đất đâu có trống!"
Rồi Sư Phụ mỉm cười nói cho đệ tử nghe:"thay vì ta thưởng thức và mọi người đến đây thưởng thức với ta,thì sao ta không chia sẽ cho họ,rồi một năm ,hai năm, ba năm,.....ta không chỉ có một vườn hoa để thưởng thức mà đi đến đâu ta cũng có thể thưởng thức,một Thế Giới tỏa mùi hương thơm của hoa!!!"
Mỗi ngày Bé thu gom hạt giống từ những trái cây mà Bé dùng qua,Bé tỉ mỉ và mang nó ra vườn trồng.DT cảm thấy gần đây Bé lạ lắm,sáng hôm nào dậy sớm là Bé tự đi tưới cây ,còn hơi trể là Bé nhát định đi xem vườn rau rồi mới chịu đi học
Một hôm Ngoại cắt dưa cho Bé như thói quen thông thường Ngoại bỏ vỏ và hạt vào giỏ rác .Nhưng DT thấy Bé đang tìm kiếm gì đó trong thùng rác.
TN hỏi :"thùng rác bẩn lắm,con tìm gì trong đó?"
Bé nói:"Tại Ngoại hết ,Ngoại bỏ hết hạt vô thùng rác rồi Mẹ ah!"
TN:"con lấy hạt để làm gì?"
Bé vô tư nói:"con đem trồng và mai mốt con đem cho mọi người Mẹ ah!"
TN chợt hiểu ra việc Bé đang làm và nói :"vậy con dặn Ngoại khi nào có có hạt thì để lại cho con,chứ Ngoại không biết nên mới bỏ thôi con ah!"
Hôm 6/3/09 sau khi Bé tan học thì cả nhà ngồi ăn sầu riêng.Khi Bé ăn và nhìn thấy hột sầu riêng bên trong Bé nói:"không được,trồng cây này trái nó lớn và gai nó nhọn quá ,lở nó rớt xuống trúng người ta chắc chết!"
Ngoại và TN được một trận cười bể bụng(^_^)
TN rất thường dẫn Mẹ và Bé đi vườn hoa chơi.Có một lần Bé hỏi:"Mẹ,ở đây người ta không cho mình hoa đem về trồng nhưng con tìm hạt hoài sao không thấy hả Mẹ?"
TN chỉ cho Bé xem một bông hoa vạn thọ già và khô héo ,rồi chỉ cho Bé hạt của hoa.Và bây giờ trước cửa nhà của DT hoa vạn thọ lên câo được khoảng hai gan tay của Bé
Hôm nay nhân 8.3 Bé tặng cho mỗi người một cây mang về trồng hihihhihi
XIN LIÊN HỆ XXXXXXX.............
2009
Tn có kể một câu chuyện dưới đây cho Bé nghe.TN định copy nguyên văn của 101 câu chuyện thiền nhưng TN tìm mãi vẫn không thấy ,không biết lạc mất đâu rồi,thôi thì TN chép lại những ý chính theo lối văn vụn về của TN vậy,nếu có thiếu xót xin bạn đọc thông cảm!
"Ngày xưa ,có một Sư Trụ Trì ,sân vườn trước chùa trồng rất nhiều hoa,rồi xuân đến hoa đua nhau nở ,rồi ong bướm ,chim chóc ,....rủ nhau kéo về để thưởng thức sắc hương dịu ngọt của hoa.Rồi ,có một vị phật tử thấy đẹp nên xin hoa thì Vị Trụ Trì vui vẻ tặng ,còn tận tay lấy chậu đựng lấy cả gốc lẫn đất để mang về.Lâu ngày tiếng lành đồn xa ,làng xóm gần xa đến xin,...chỉ trong vòng vài hôm thì khu vườn hoa của Sư chỉ còn lại mảnh đất trống lõm chõm.Vị Sư nhìn bãi đất trống mỉm cười hạnh phúc!
Vị đệ tử của Ngài nhìn bãi đất trống thương tiếc hỏi:"Thưa Sư Phụ,sao Sư Phụ cho hết hoa vậy?"
Sư Phụ nói :"Ta đâu có cho hết!"
Đệ tử lại thưa:"vườn hoa bây giờ chỉ còn bãi đất trống còn gì ah!"
Sư Phụ:"bãi đất đâu có trống!"
Rồi Sư Phụ mỉm cười nói cho đệ tử nghe:"thay vì ta thưởng thức và mọi người đến đây thưởng thức với ta,thì sao ta không chia sẽ cho họ,rồi một năm ,hai năm, ba năm,.....ta không chỉ có một vườn hoa để thưởng thức mà đi đến đâu ta cũng có thể thưởng thức,một Thế Giới tỏa mùi hương thơm của hoa!!!"
Mỗi ngày Bé thu gom hạt giống từ những trái cây mà Bé dùng qua,Bé tỉ mỉ và mang nó ra vườn trồng.DT cảm thấy gần đây Bé lạ lắm,sáng hôm nào dậy sớm là Bé tự đi tưới cây ,còn hơi trể là Bé nhát định đi xem vườn rau rồi mới chịu đi học
Một hôm Ngoại cắt dưa cho Bé như thói quen thông thường Ngoại bỏ vỏ và hạt vào giỏ rác .Nhưng DT thấy Bé đang tìm kiếm gì đó trong thùng rác.
TN hỏi :"thùng rác bẩn lắm,con tìm gì trong đó?"
Bé nói:"Tại Ngoại hết ,Ngoại bỏ hết hạt vô thùng rác rồi Mẹ ah!"
TN:"con lấy hạt để làm gì?"
Bé vô tư nói:"con đem trồng và mai mốt con đem cho mọi người Mẹ ah!"
TN chợt hiểu ra việc Bé đang làm và nói :"vậy con dặn Ngoại khi nào có có hạt thì để lại cho con,chứ Ngoại không biết nên mới bỏ thôi con ah!"
Hôm 6/3/09 sau khi Bé tan học thì cả nhà ngồi ăn sầu riêng.Khi Bé ăn và nhìn thấy hột sầu riêng bên trong Bé nói:"không được,trồng cây này trái nó lớn và gai nó nhọn quá ,lở nó rớt xuống trúng người ta chắc chết!"
Ngoại và TN được một trận cười bể bụng(^_^)
TN rất thường dẫn Mẹ và Bé đi vườn hoa chơi.Có một lần Bé hỏi:"Mẹ,ở đây người ta không cho mình hoa đem về trồng nhưng con tìm hạt hoài sao không thấy hả Mẹ?"
TN chỉ cho Bé xem một bông hoa vạn thọ già và khô héo ,rồi chỉ cho Bé hạt của hoa.Và bây giờ trước cửa nhà của DT hoa vạn thọ lên câo được khoảng hai gan tay của Bé
Hôm nay nhân 8.3 Bé tặng cho mỗi người một cây mang về trồng hihihhihi
XIN LIÊN HỆ XXXXXXX.............
2009
8..QUÀ 8.3
QUÀ 8.3
Sáng nay ,TN đang rửa mặt ,vì mặt TN bị một vết thương nên rửa phạm vào là rất đau và rát.TN xít xoa nhìn kiến thì thấy sau lưng Bé đang chấp tay niệm gì đó
Rồi TN cố ý kể cho Ngoại nghe và Bé cũng có ở đó:"Mẹ ,lúc nảy con đang rửa mặt ,Bé Nghi(tên của Bé) đứng sau lưng con chấp tay niệm gì đó ,hình như cầu cho con "ĐAU" thêm đó Mẹ"
TN mỉm cười xem Bé phản ứng thế nào thì Bé đính chính ngay:"đâu có ,con niệm A DI ĐÀ PHẬT cho Mẹ bớt đau mà!"
8.3 của TN là bông hoa này đây
Chúc tất cả những phụ nữ trên Thế Giới này hôm nay đều nhận được bông hoa như thế!
-2009
Sáng nay ,TN đang rửa mặt ,vì mặt TN bị một vết thương nên rửa phạm vào là rất đau và rát.TN xít xoa nhìn kiến thì thấy sau lưng Bé đang chấp tay niệm gì đó
Rồi TN cố ý kể cho Ngoại nghe và Bé cũng có ở đó:"Mẹ ,lúc nảy con đang rửa mặt ,Bé Nghi(tên của Bé) đứng sau lưng con chấp tay niệm gì đó ,hình như cầu cho con "ĐAU" thêm đó Mẹ"
TN mỉm cười xem Bé phản ứng thế nào thì Bé đính chính ngay:"đâu có ,con niệm A DI ĐÀ PHẬT cho Mẹ bớt đau mà!"
8.3 của TN là bông hoa này đây
Chúc tất cả những phụ nữ trên Thế Giới này hôm nay đều nhận được bông hoa như thế!
-2009
7.PHẬT Ở ĐÂU?
PHẬT Ở ĐÂU?
Khi TN dọn về khu phố mới hình như dân làng ở đây rất tốt bụng và thật hòa đồng.Có một lần TN cùng lối xóm đứng trò chuyện và nhìn Bác A trồng các lọai rau .Khu vườn không lớn lắm nhưng đủ để trồng các loại rau cho đại gia đình ăn
TN bèn nói:"Ồ thích nhỉ,có một khu vườn nhỏ nhỏ như thế tự trồng rau không có xịt thuốt thì hay nhỉ!"
Bác B đứng gần bên bèn nói:"Nếu cô thích thì khu đất trống kế bên cho cô trồng đó"Tôi nhìn Bác như ngờ vựt thì Bác lại tiếp:"Tôi để trống không trồng thì cô trồng đi,có sao đâu!"
Tôi vui vẻ nhận lời và nói"Nếu được thì tốt quá ah,thế con trồng khi nào Bác và lối xóm muốn ăn thì cứ hái nhé!"
Rồi lâu dần TN trở nên hàng xóm thân thiết như một đại gia đình
Có một lần tình cờ Bác B thấy TN đọc sách ,Bác hỏi TN đọc sách gì? thì TN nói đọc sách "tìm hiểu về đạo lý Phật Giáo".Bác nói:"Trong đời tôi đáng lẻ tin có Phật nhưng chỉ thấy toàn là ma mà không thấy Phật đâu hết,có lần tôi tát một bàn tay vào tượng Phật ,tôi thờ Phật thế mà gặp chuyện cố thì không thấy Phật giúp đỡ,...."
DT chợt thót người khi nghe Bác nói tát tượng Phật,rồi tự nhiên TN có linh cảm kì lạ trong người thông minh đột xuất và nói:"Con biết Phật ở đâu để con chỉ cho Bác xem nhé!?"
Bác nhìn TN như có vẻ hoang đường quá!
Rồi TN lại tiếp:"Nếu Bác đi chùa ,Bác cầu việc gì thì sự linh ứng rất vô hình và mau hay chậm còn tùy vào nhân duyên ,nhân quả và công đức của Bác đúng không?Bác có nhớ hôm con nói nếu con có đất để trồng rau sạch thì Bác lập tức đã giúp con mãn nguyện ngay.Lời thỉnh cầu của con được đáp ứng còn mau hơn xin Phật!"Bác thấy Phật chưa?Phật ở trong "Tâm"của Bác đó!
Bác nhìn TN và như hiểu ra điều gì đó và chỉ mỉm cười!!!
11THG11
Khi TN dọn về khu phố mới hình như dân làng ở đây rất tốt bụng và thật hòa đồng.Có một lần TN cùng lối xóm đứng trò chuyện và nhìn Bác A trồng các lọai rau .Khu vườn không lớn lắm nhưng đủ để trồng các loại rau cho đại gia đình ăn
TN bèn nói:"Ồ thích nhỉ,có một khu vườn nhỏ nhỏ như thế tự trồng rau không có xịt thuốt thì hay nhỉ!"
Bác B đứng gần bên bèn nói:"Nếu cô thích thì khu đất trống kế bên cho cô trồng đó"Tôi nhìn Bác như ngờ vựt thì Bác lại tiếp:"Tôi để trống không trồng thì cô trồng đi,có sao đâu!"
Tôi vui vẻ nhận lời và nói"Nếu được thì tốt quá ah,thế con trồng khi nào Bác và lối xóm muốn ăn thì cứ hái nhé!"
Rồi lâu dần TN trở nên hàng xóm thân thiết như một đại gia đình
Có một lần tình cờ Bác B thấy TN đọc sách ,Bác hỏi TN đọc sách gì? thì TN nói đọc sách "tìm hiểu về đạo lý Phật Giáo".Bác nói:"Trong đời tôi đáng lẻ tin có Phật nhưng chỉ thấy toàn là ma mà không thấy Phật đâu hết,có lần tôi tát một bàn tay vào tượng Phật ,tôi thờ Phật thế mà gặp chuyện cố thì không thấy Phật giúp đỡ,...."
DT chợt thót người khi nghe Bác nói tát tượng Phật,rồi tự nhiên TN có linh cảm kì lạ trong người thông minh đột xuất và nói:"Con biết Phật ở đâu để con chỉ cho Bác xem nhé!?"
Bác nhìn TN như có vẻ hoang đường quá!
Rồi TN lại tiếp:"Nếu Bác đi chùa ,Bác cầu việc gì thì sự linh ứng rất vô hình và mau hay chậm còn tùy vào nhân duyên ,nhân quả và công đức của Bác đúng không?Bác có nhớ hôm con nói nếu con có đất để trồng rau sạch thì Bác lập tức đã giúp con mãn nguyện ngay.Lời thỉnh cầu của con được đáp ứng còn mau hơn xin Phật!"Bác thấy Phật chưa?Phật ở trong "Tâm"của Bác đó!
Bác nhìn TN và như hiểu ra điều gì đó và chỉ mỉm cười!!!
11THG11
6.KHEN
KHEN
Như thường lệ,chúng tôi đến công viên để cho Bé chơi.Bất chợt tôi nhìn thấy một hành động vô cùng ý thức của Bé
Bé nhặt những võ chai rượu,lon bia văng tung tóe gần chỗ các Bé chơi cầu tuột và xíh đu đem đi bỏ thùng rác
TN thấy thế liền khen Bé:"Ôi, con trai của Mẹ giỏi quá!"
Bé như nhận được những bông hoa khen tặng từ tay Mẹ,Bé trở nên phấn khởi và tỏ vẻ hài lòng thêm chút mãn nguyện
Rồi một lúc sau,Bé đến gần TN chỉ bạn đồng trang lứa gần bên và nói:"Mẹ,bạn đó uống youroat xong bạn không bỏ thùng rác ,con dẫn bạn đi bỏ đó Mẹ".TN hiểu ý của Bé ,Bé muốn nhận lời khen tặng từ TN ,nhưng TN nói với Bé:"Khi con trai làm bất cứ một chuyện tốt nào thì con cảm thấy tâm con (TN chỉ vào tim của Bé)an vui,hạnh phúc thì con cứ làm và không phải vì lời khen của người khác mà con trai làm,con nhớ chưa?"
Bé :"dạ,dạ" nhưng hình như không có phấn khởi cho lắm so với lần đầu!!!
03:23 13 thg 10 2009
5.BÉ NÓI BÉ CHỈ MUỐN "CƯỜI"
BÉ NÓI BÉ CHỈ MUỐN "CƯỜI"
Từ lâu vũ khí tự vệ của Bé nước mắt vẫn là nước mắt,mỗi khi Bé muốn kháng cự,bất mãn điều gì,hoặc không vừa ý,......hoặc muốn đòi gì đó.Bé cũng đều dùng vũ khí này để đối phó
Tối hôm đó như mọi hôm ,sau khi kể chuyện cho Bé nghe xong thì TN thỏ thẻ vào tai Bé nói:"Con trai có biết ,con rớt bao nhiêu giọt nước mắt là trái tim Mẹ chảy bao nhiêu giọt máu không?Nếu con cứ khóc hoài như thế ,có một ngày Mẹ sẽ cạn kiệt máu rồi ngã bệnh và không còn sức để sống với con nữa!"
Bé nghe xong liền òa lên khóc nức nở và nói trong nước mắt:"Mẹ không được chết,Mẹ phải sống với con!"
TN ôm con vào lòng vỗ về và trấn an con trai:"Con coi đó,con muốn Mẹ sống lâu với con mà con lại khóc nữa!"
Rồi Bé lấy tay dụi dụi mắt và ngủ thiếp trong vòng tay của Mẹ
Có một hôm ,hai Mẹ con đi tiệm sách để mua cuốn tự điển cho Bé.Nhưng Bé vào tiệm là cứ mưng mê quyển "tập vẽ" và nói:"Con thích quyển này lắm nhưng con sợ Mẹ tốn tiền !" .TN hiểu ý con trai nên nói:"Nếu con thi 100 điểm thì Mẹ mua cho con!"
Khi tính tiền xong ra về ,Bé như chảng muốn rời nơi có quyển sách ,rồi hai hàng lệ Bé rơi và âm thanh của tiếng khóc lúc lớn dần .Thế là bao nhiêu cặp mắt nhìn hai Mẹ con TN ,TN quính quá chẳng biết tính sao nữa thì TN liền gập người xuống ,tay ôm bụng và nhăn mặt như có vẻ đau lắm đủ để cho Bé nhìn.Bé hỏi TN :"Mẹ ,Mẹ sao vậy?".TN nói vừa đủ để Bé nghe:"Máu trong tim của Mẹ lại chảy nữa rồi!!!"(Thú thật ,lúc đó TN cũng muốn cười lắm nhưng không dám cười!)Bé chợt nghĩ ra điều gì đó ,rồi không khóc nữa mà ngoan ngoãn cùng Mẹ đi về
Cho đến tối hôm qua Bé hỏi TN :"Mẹ ,nếu con cười thì Mẹ có thêm được máu không?"TN mỉm cười :"có ,có chứ!"
Bé nói:"vậy ,mấy hôm nay Mẹ có thấy Mẹ khỏe nhiều hơn không?"TN nhìn Bé thì Bé lại nói tiếp:"Mẹ ,con chỉ muốn cười thôi!"
.BÉ NÓI BÉ CHỈ MUỐN CƯỜI (TT)
Chiều hôm qua Bé lấy ra ba tờ kiểm tra cho TN kí tên nhưng với vẻ mặt không vui lắm
TN nhìn ba tờ kiểm tra,một tờ 90 điểm còn hai tờ kia 97 điểm.TN thấy Bé không được vui với kết quả của mình liền an ủi :"Ôi như vậy là giỏi lắm rồi con trai ah!90,97 quá giỏi rồi còn gì!như vậy mình mới còn khoảng trống để tiến bộ con trai ah!(Vì TN muốn an ủi Bé nên TN quên mất chuyện TN hứa 100 điểm)
Bé nói:"Nhưng con muốn 100 điểm ,con muốn mua tập vẽ Mẹ ah!"(vẻ mặt Bé buồn buồn lời nói thì yếu ớt)
TN lại hỏi :"Vậy con còn thi nữa hay hết thi rồi?"
Bé:"Còn ạ!"
Mẹ:"Thế thì con còn cơ hội mà,cố gắng con trai nhé!"
03:22 10 thg 10 2009
Từ lâu vũ khí tự vệ của Bé nước mắt vẫn là nước mắt,mỗi khi Bé muốn kháng cự,bất mãn điều gì,hoặc không vừa ý,......hoặc muốn đòi gì đó.Bé cũng đều dùng vũ khí này để đối phó
Tối hôm đó như mọi hôm ,sau khi kể chuyện cho Bé nghe xong thì TN thỏ thẻ vào tai Bé nói:"Con trai có biết ,con rớt bao nhiêu giọt nước mắt là trái tim Mẹ chảy bao nhiêu giọt máu không?Nếu con cứ khóc hoài như thế ,có một ngày Mẹ sẽ cạn kiệt máu rồi ngã bệnh và không còn sức để sống với con nữa!"
Bé nghe xong liền òa lên khóc nức nở và nói trong nước mắt:"Mẹ không được chết,Mẹ phải sống với con!"
TN ôm con vào lòng vỗ về và trấn an con trai:"Con coi đó,con muốn Mẹ sống lâu với con mà con lại khóc nữa!"
Rồi Bé lấy tay dụi dụi mắt và ngủ thiếp trong vòng tay của Mẹ
Có một hôm ,hai Mẹ con đi tiệm sách để mua cuốn tự điển cho Bé.Nhưng Bé vào tiệm là cứ mưng mê quyển "tập vẽ" và nói:"Con thích quyển này lắm nhưng con sợ Mẹ tốn tiền !" .TN hiểu ý con trai nên nói:"Nếu con thi 100 điểm thì Mẹ mua cho con!"
Khi tính tiền xong ra về ,Bé như chảng muốn rời nơi có quyển sách ,rồi hai hàng lệ Bé rơi và âm thanh của tiếng khóc lúc lớn dần .Thế là bao nhiêu cặp mắt nhìn hai Mẹ con TN ,TN quính quá chẳng biết tính sao nữa thì TN liền gập người xuống ,tay ôm bụng và nhăn mặt như có vẻ đau lắm đủ để cho Bé nhìn.Bé hỏi TN :"Mẹ ,Mẹ sao vậy?".TN nói vừa đủ để Bé nghe:"Máu trong tim của Mẹ lại chảy nữa rồi!!!"(Thú thật ,lúc đó TN cũng muốn cười lắm nhưng không dám cười!)Bé chợt nghĩ ra điều gì đó ,rồi không khóc nữa mà ngoan ngoãn cùng Mẹ đi về
Cho đến tối hôm qua Bé hỏi TN :"Mẹ ,nếu con cười thì Mẹ có thêm được máu không?"TN mỉm cười :"có ,có chứ!"
Bé nói:"vậy ,mấy hôm nay Mẹ có thấy Mẹ khỏe nhiều hơn không?"TN nhìn Bé thì Bé lại nói tiếp:"Mẹ ,con chỉ muốn cười thôi!"
.BÉ NÓI BÉ CHỈ MUỐN CƯỜI (TT)
Chiều hôm qua Bé lấy ra ba tờ kiểm tra cho TN kí tên nhưng với vẻ mặt không vui lắm
TN nhìn ba tờ kiểm tra,một tờ 90 điểm còn hai tờ kia 97 điểm.TN thấy Bé không được vui với kết quả của mình liền an ủi :"Ôi như vậy là giỏi lắm rồi con trai ah!90,97 quá giỏi rồi còn gì!như vậy mình mới còn khoảng trống để tiến bộ con trai ah!(Vì TN muốn an ủi Bé nên TN quên mất chuyện TN hứa 100 điểm)
Bé nói:"Nhưng con muốn 100 điểm ,con muốn mua tập vẽ Mẹ ah!"(vẻ mặt Bé buồn buồn lời nói thì yếu ớt)
TN lại hỏi :"Vậy con còn thi nữa hay hết thi rồi?"
Bé:"Còn ạ!"
Mẹ:"Thế thì con còn cơ hội mà,cố gắng con trai nhé!"
03:22 10 thg 10 2009
4.SỨC MẠNH VÔ HÌNH
SỨC MẠNH VÔ HÌNH
TN đang mãi mê công việc, mà công việc của TN đòi hỏi ra thật nhiều sức lực.Cửa phòng làm việc không đóng nhưng TN nghe tiếng gõ cửa của Bé.TN nhìn ra thì Bé mang ly trà nóng trên tay và đưa cho TN kèm thêm câu nói:"媽媽,辛苦了!"(Mẹ,cực cho Mẹ quá!).TN nhận ly trà trên tay mà cảm giác ấm áp vô cùng ,như có một sức mạnh vô hình từ Bé truyền sang.TN chỉ mỉm cười _mỉm cười trong sự tràn trề hạnh phúc !!!
03:21 7 thg 10 2009
TN đang mãi mê công việc, mà công việc của TN đòi hỏi ra thật nhiều sức lực.Cửa phòng làm việc không đóng nhưng TN nghe tiếng gõ cửa của Bé.TN nhìn ra thì Bé mang ly trà nóng trên tay và đưa cho TN kèm thêm câu nói:"媽媽,辛苦了!"(Mẹ,cực cho Mẹ quá!).TN nhận ly trà trên tay mà cảm giác ấm áp vô cùng ,như có một sức mạnh vô hình từ Bé truyền sang.TN chỉ mỉm cười _mỉm cười trong sự tràn trề hạnh phúc !!!
03:21 7 thg 10 2009
3.ĐỊA PHỦ
ĐỊA PHỦ
Mẹ TN ăn mặn từ thuở nhỏ ,gần đây Mẹ phát tâm ăn chay nhưng lắm lúc Mẹ vẫn lại thèm ăn thịt.Mẹ TN lúc đi mua thịt cũng là Mẹ TN đi rướt bé tan học và tiện đường mua vịt quay ra công viên ngồi ăn
Mẹ TN hỏi bé:"con có muốn ăn không?"
Bé trả lời :"Con không muốn xuống địa phủ và con cũng không muốn Ngoại xuống địa phủ đâu!"
Rồi bé vô tư chạy đi chơi xách đu mà không biết để lại cho lòng Bà Ngoại rối như tơ!!!
03:20 4 thg 10 2009
Mẹ TN ăn mặn từ thuở nhỏ ,gần đây Mẹ phát tâm ăn chay nhưng lắm lúc Mẹ vẫn lại thèm ăn thịt.Mẹ TN lúc đi mua thịt cũng là Mẹ TN đi rướt bé tan học và tiện đường mua vịt quay ra công viên ngồi ăn
Mẹ TN hỏi bé:"con có muốn ăn không?"
Bé trả lời :"Con không muốn xuống địa phủ và con cũng không muốn Ngoại xuống địa phủ đâu!"
Rồi bé vô tư chạy đi chơi xách đu mà không biết để lại cho lòng Bà Ngoại rối như tơ!!!
03:20 4 thg 10 2009
2.MỘT VÀ HAI TRÁI TIM
MỘT VÀ HAI TRÁI TIM
Trước đây hai tháng ,nhà DT chỉ có 2 mẹ con và bây giờ có thêm mẹ DT
Hai tháng trước :
Hai mẹ con giao kèo ,ai rửa mặt trước thì người đó chuẩn bị bàn chảy đánh răng có để sẳn kem vào đó.Có một lần bé giận DT và sáng đó bé không để kem cho mẹ và mẹ hỏi bé thì bé nói"tại con giận mẹ chuyện tối hôm qua ,nên con không chuẩn bị cho mẹ!"
DT chuẩn bị thức ăn sáng cho bé xong và đưa ra một câu đố để bé đoán.
Ngày xưa ,có một người mù và một người tật nguyền không có tay ,họ là 2 bạn thân .Nhưng một hôm ,2 người họ giận nhau.Rồi anh mù muốn băng qua đường nhưng không biết làm sao vì thường ngày anh tật nguyền là điểm tựa cho anh mù băng qua đường .Anh tật nguyền ấy dù giận nhưng vẫn đưa mình để anh mù tựu mà đi theo để băng qua đường .Rồi chợt mưa to đổ xuống ,cây gậy cũng là cây dù của anh mù nhưng anh mù vẫn còn giận nên chỉ che cho mình mà không che cho anh tật nguyền,thế là anh tật nguyền bị cảm hết mấy ngày và......
Thay vì DT hỏi bé ai có lòng tốt hơn ai thì DT hỏi bé "Theo con một trái tim và hai trái tim ai hơn ai?"
bé nói"dạ hai trái tim"
DT hỏi tiếp"vậy hai trái tim con cho người nào?"
Bé trả lời"dạ anh tật nguyền"
Rồi DT chuyển đề tài ,DT nói"vậy mỗi ngày dù vui hay buồn ,mẹ cũng để kem cho con.Hôm nay ,con vì chuyện giận mẹ chuyện hôm qua mà không để kem cho mẹ.Theo con,con được một trái tim hay hai trái tim?"Bé nhìn DT mà chỉ mỉm cười !
Câu chuyện tưởng chỉ dừng lại ở đó.Ai ngờ một buổi sáng nọ.DT ,Mẹ DT ,cùng bé ăn sáng , thì bé nói:"Mẹ,Bà Ngoại chỉ có một trái tim thôi"Ngoại nhìn DT ngơ ngác không hiể thì bé nói tiếp"Ngoại dậy sớm tập thể dục ,vậy mà Ngoại không có chuẩn bị cho hai mẹ con mình!"DT sực nhớ mà nhìn Mẹ mỉm cười
Rồi bé đi học DT mới giải thích cho Mẹ hiểu thì Mẹ bật cười ra tiếng... .Và từ đó ,mỗi sáng dậy là Ngoại đã chuẩn bị sẳn cho chúng tôi!
03:19 30 thg 9 2009
Trước đây hai tháng ,nhà DT chỉ có 2 mẹ con và bây giờ có thêm mẹ DT
Hai tháng trước :
Hai mẹ con giao kèo ,ai rửa mặt trước thì người đó chuẩn bị bàn chảy đánh răng có để sẳn kem vào đó.Có một lần bé giận DT và sáng đó bé không để kem cho mẹ và mẹ hỏi bé thì bé nói"tại con giận mẹ chuyện tối hôm qua ,nên con không chuẩn bị cho mẹ!"
DT chuẩn bị thức ăn sáng cho bé xong và đưa ra một câu đố để bé đoán.
Ngày xưa ,có một người mù và một người tật nguyền không có tay ,họ là 2 bạn thân .Nhưng một hôm ,2 người họ giận nhau.Rồi anh mù muốn băng qua đường nhưng không biết làm sao vì thường ngày anh tật nguyền là điểm tựa cho anh mù băng qua đường .Anh tật nguyền ấy dù giận nhưng vẫn đưa mình để anh mù tựu mà đi theo để băng qua đường .Rồi chợt mưa to đổ xuống ,cây gậy cũng là cây dù của anh mù nhưng anh mù vẫn còn giận nên chỉ che cho mình mà không che cho anh tật nguyền,thế là anh tật nguyền bị cảm hết mấy ngày và......
Thay vì DT hỏi bé ai có lòng tốt hơn ai thì DT hỏi bé "Theo con một trái tim và hai trái tim ai hơn ai?"
bé nói"dạ hai trái tim"
DT hỏi tiếp"vậy hai trái tim con cho người nào?"
Bé trả lời"dạ anh tật nguyền"
Rồi DT chuyển đề tài ,DT nói"vậy mỗi ngày dù vui hay buồn ,mẹ cũng để kem cho con.Hôm nay ,con vì chuyện giận mẹ chuyện hôm qua mà không để kem cho mẹ.Theo con,con được một trái tim hay hai trái tim?"Bé nhìn DT mà chỉ mỉm cười !
Câu chuyện tưởng chỉ dừng lại ở đó.Ai ngờ một buổi sáng nọ.DT ,Mẹ DT ,cùng bé ăn sáng , thì bé nói:"Mẹ,Bà Ngoại chỉ có một trái tim thôi"Ngoại nhìn DT ngơ ngác không hiể thì bé nói tiếp"Ngoại dậy sớm tập thể dục ,vậy mà Ngoại không có chuẩn bị cho hai mẹ con mình!"DT sực nhớ mà nhìn Mẹ mỉm cười
Rồi bé đi học DT mới giải thích cho Mẹ hiểu thì Mẹ bật cười ra tiếng... .Và từ đó ,mỗi sáng dậy là Ngoại đã chuẩn bị sẳn cho chúng tôi!
03:19 30 thg 9 2009
1. A DI ĐÀ PHẬT
Hôm qua ,mẹ TN bị nhức mình nhứt mẩy,chóng mặt,máu cao lại tái phát .Con trai đòi bà ngoại dẫn đi mua singum ,ngoài trời gió lạnh quá mà ngoại cũng chiều lòng cháu
DT nói với bé:"ngoại không được khỏe sao con lại hành xác bà ngoại thể",con trai im lặng không nói gì
Sáng nay,con trai hỏi ngoại nó:"ngoại có khỏe được chút nào chưa ah?"
ngoại trả lời :"ừa đỡ được chút rồi!"
con trai nói:"tối qua con niệm A Di Đà Phật cho ngoại khỏe,nếu ngoại muốn khỏe hơn ngoại nhớ niệm thêm nha!"
Bà ngoại xúc động không cầm được nổi lòng mà nghẹn ngào trong nước mắt!
Hôm nay mẹ tặng cho bé một bông hoa !!!
03:17 30 thg 9 2009
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)







