Thưa các bạn, tôi đang hành Bát Chánh Đạo nên những gì tôi viết dưới đây là Chánh Ngữ, xin các bạn đọc giả dùng Chánh Kiến để xem, thành thật cám ơn!
Lý do tôi bắt đầu tập tành tìm hiểu tu là do một nguyên nhân và bắt chước Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát (QTABT).
Sự việc xảy ra là lúc tôi vào thời học sinh, tôi không tin trên đời này có ma nhưng lại tin có Phật, có Bồ Tát, v.v... và tôi đã bị một Vong Nam theo tôi trong suốt quãng thời gian không ngắn, bởi tôi chỉ nói đùa một câu tưởng như không có gì, nhưng nó làm tôi phải cật vật trong nhiều năm, và cũng nhờ đó mà tôi tìm hiểu về tâm linh, rồi tu hành. Một lần lên mộ của Bà tôi, tôi phát ngôn với một thanh niên chết trẻ ở mộ cạnh bên: "Sao anh chết trẻ vậy, nếu không tôi đã thương anh rồi!". Từ đó về, đêm tôi luôn bị bóng đè mỗi khi ngủ, rồi về sau, tôi vừa chợp mắt thì cái bóng đã đè, nên tôi càng mệt hơn, điển hình là con mắt tôi thâm đen hơn vì thiếu ngủ và Phật Giáo gọi là Tinh Khí Thần bị suy. Những lần như thế trong giấc mơ tôi bị dẫn đi nhiều nơi rất đáng sợ và hầu như bị hãm hiếp, bị trêu cợt trong cái dâm đãng, ... lúc đó tôi chỉ cầu cứu QTABT cứu khổ cứu nạn, thì Ngài thị hiện trong mơ và tôi tỉnh dậy với mồ hôi nhễu nhão, mệt lã.
Sau này (độc thân), khi cơ duyên chín mùi tôi bắt đầu tìm hiểu tâm linh trên net. Tôi bắt đầu Trì Chú Đại Bi, được 7 ngày thì có một Vong bay từ ót tôi ra, tôi nghe tiếng Trì Chú Đại Bi hằng ngày của tôi cùng câu Niệm A DI DA PHAT, sau đó thì tôi không còn triệu chứng nhức đầu và hoan hỷ rất nhiều trong việc xem giáo lý Phật Giáo, kinh điển (trước đó hay đau đầu). Khoảng thời gian đó tôi bắt đầu ăn chay. Tôi ăn chay bởi tôi thương chúng sanh nhiều lắm, tôi không đành ăn chúng!
Niềm đam mê xem giáo lý Phật Giáo hầu như chiếm hết tâm trí tôi, đến độ chút tạp niệm trong đầu dường như cũng không còn, nó trống rỗng, sau này tôi mới biết đó cũng là một cách tu.
Mỗi ngày tôi Trì Chú Đại Bi 108 biến, khi rảnh tôi xem giáo lý Phật giáo, khi đi tập thể dục hay đi chợ tôi luôn niệm ADIDAPAT hoặc Trì Chú trong Tâm. (phần này nhờ ông Tổng Quản chỉ dạy thêm, bởi khi tôi Trì Chú hay niệm Phật thì Tâm tôi Thanh Tịnh hơn nhiều trước khi Thiền Định, nhưng theo ông TQ nói là thời Đức Phật không có Tụng Kinh Trì Chú ... vậy thời nay mình có thể không?). Khi tôi nhổ cỏ thì Tâm tôi đặt nghi vấn: "nó cũng là một chúng sanh, nó cũng có sự sống, vậy thì tôi có sát sinh một sinh linh nhỏ bé không?". Tôi Trì Chú Đại Bi cho các chú Sâu bé nhỏ và các chú Ốc Bưu, ... nghe. Không hiểu sao khi tôi muốn mở miệng nói chuyện gì tôi luôn nói chuyện tốt, lúc đó tôi cũng chưa rõ đó là Bát Chánh Đạo. Tôi nghe hầu hết các bài giảng của Hoà Thượng Tuyên Hoá, càng nghe tôi càng thấm thía, càng thấm nhuần trong Tâm trí tôi, tôi càng thương cho các bạn đồng cảnh ngộ với tôi, vì nơi tôi ở chỉ là tiếng hoa (Taiwan), và bấy giờ đa số họ không biết xử dụng vi tính nên tôi phát Tâm in ấn sách, đĩa CD, VCD mong tất cả các bạn ấy được nghe thấy. Hầu như tất cả mọi nơi đều có sách Phật Giáo bằng tiếng Việt gần nơi tôi cư ngụ, sau đó tôi làm Blog và phát triển phổ biến Giáo Pháp Phật, sau này mới biết "tu là phải có phương pháp tu, tu cho chính mình, chứ không phải chạy lòng vòng bên ngoài, đó chỉ là lót đường cho việc tu sau này thôi, không phải là giải thoát sanh tử"!.
Lúc bấy giờ tôi giữ giới tuyệt vời, dù trong mơ có thấy sinh vật bé tí tôi cũng nhặt mang đi phóng sanh, có khi thấy trong mơ ăn thịt chúng sinh, khi tỉnh dậy lòng buồn vời vợi và luôn tự trách mình. Tôi tu tại gia nhưng cũng có người này người kia mang đồ cho (giống Cúng Dường vậy), nhưng trong thâm Tâm tôi nghĩ: "bản thân cần làm Phước nhiều hơn sao lại nhận của người khác? Tiêu Phước thì hết Phước, nhưng ngặt nỗi đó là do người ta cảm thấy mến mình, nên tặng cho mình nào tiền của vật chất, ... nhưng tôi sợ nhận của lắm, tôi gởi cả về VN làm Phước dùm họ (in ấn sách Phật Giáo, Kinh điển ...).
Khi tôi nhìn vào không gian thì thấy những hạt li ti màu trắng sau này mới biết đó là hạt hằng sa, nhìn vào ngọn lửa của cây đèn cầy thì thấy có một hình vòng tròn dạng elip, trong cái elip đó có một tu sĩ đầu trọc, nhưng bây giờ không có những hiện tượng đó nữa.
Ma Khảo (trong lúc đang ngủ):
1. Một cảnh tượng hiện ra là có một người muốn cùng tôi giao hợp, tôi liền xòe 2 chân ra và nói "lại đi", thì đột nhiên tiếng chuông reo đồng hồ báo thức, đúng 6g sáng.
2. Cũng giống lần thứ nhất, nhưng lần này tôi từ chối vì (lúc đó tôi ngủ ở phòng thờ Phật và QTABT) không tôn kính vì nơi đây là nơi thờ phụng, hiện tượng liền biến mất.
3. Trong phòng ngủ của tôi, cũng có người đòi quan hệ với tôi, có một cảm giác rờ từ âm hộ cho tôi hưng phấn và khi tôi nhận ra thì tôi bảo "không được, tôi không thể, bởi vì nếu còn dâm dục thì tôi không thể ra khỏi tam giới", thế là liền biến mất trong tích tắc.
Tôi tìm hiểu cách Thiền hơi thở, Thiền Định đưa tôi vào một cõi của Sắc Giới, đẹp tuyệt vời, mà vào Định thật lẹ (sau này mới biết) vì Tâm tôi lúc ấy ko có suy nghĩ gì cả, nó trống rỗng, bây giờ ngồi viết lại quả là tuyệt làm sao! Nhưng tôi chẳng có ai để chỉ dạy cách tu, toàn xem trên net tu mò! Niềm ao ước có một vị Thầy tâm linh trong tôi như dâng trào. Rồi lại đọc, người ta bảo Thiền Định mà không có người hướng dẫn sẽ bị ma nhập ... tôi dừng Thiền Định.
Trong quá trình tìm hiểu Phật Pháp tôi hầu như nghe đi nghe lại say mê các bài giảng của Hoà Thượng Tuyên Hoá, nhưng tôi không tìm được hướng dẫn thực hành tu (hình như phải đích thân đến chùa Thiền mà tôi với Vạn Phật Thánh Thành ở tận Mỹ thì quá xa).
Trong quá trình làm blog tôi có quen một tu sĩ ở VN .
Tôi bày tỏ niềm ao ước được đi tu, lúc bấy giờ tôi nghĩ xuất gia mới có thể giải thoát sanh tử. Rồi tôi được giới thiệu cho một vị tu sĩ đang du học bên Taiwan và chúng tôi quen nhau. Tôi mời gọi vị tu sĩ ấy đến nhà, tôi cần tìm hiểu cách xuất gia ở Taiwan, mà bản thân không hề hay biết đó là lần thất bại nặng nề cho việc "nhân khảo". Cũng từ đó tôi có cái nhìn khác "không phải ai cạo đầu cũng thật sự là tu sĩ, không phải xuất gia là tu mới được giải thoát sanh tử", tôi bị sốc một thời gian dài. Niềm tin, tội lỗi, hụt hẫng bao trùm lấy tôi, mặc cảm tội lỗi khiến tôi đau khổ vô cùng, rồi nào thị phi oan khiêng, v.v... nhân khảo càng lúc càng nhiều, tôi đều thất bại, tuy tôi không kháng cự trước mặt họ nhưng tôi đã nguyền rủa thật độc, bây giờ tôi sám hối vô cùng!
Nhân duyên đưa tôi đến với trang web HSTD, tôi nhận ra nhân phẩm của ông Thầy quá tốt và lương thiện (10 năm châm cứu cho người miễn phí), điều khâm phục nhất là Thầy từ đạo Thiên Chúa Giáo mà tu giảng về Phật Giáo thật không thể chê vào đâu, đặc biệt nhất là có phương pháp tu Tịnh Độ (Niệm Phật Quán Chấm Đỏ) khiến tôi cảm thấy như bắt được của quý. Tôi tinh tấn tập và có chút linh ứng. Sau đó tôi bỏ ăn chay và ăn mặn, theo phương pháp HSTD là có phương pháp "Độ Tử" tức là độ Vong Linh của người đã chết, sinh vật đã chết lên Thượng Phẩm Thượng Sanh của Phật A DI ĐÀ, suy đi nghĩ lại, thì điều đó là tốt chứ có xấu đâu, mình ăn mặn chỉ vì giúp họ siêu sinh lên cảnh giới không có sự đau khổ, thế là tôi ăn mặn. Nhưng sự thật, thật phũ phàng, lối xóm bảo tôi đã theo tà giáo, với tôi, niềm tin với Thầy là số 1, nên ai nói gì tôi cũng không nghe và có cảm giác không vui. Theo nguyên tắc tuyệt đối không sát sinh nên trong giấc mơ của tôi cũng đặc biệt ... bùn cười và đáng suy ngẫm. Mơ: Bắt được 2 con cá thay vì đem phóng sanh, tôi bắt nó để vô cái thau và nghĩ: "để nó chết rồi mới ăn" ... hì hì hì ... bó tay.com !!!
Có một lần trong lúc công phu nữa mê nữa tỉnh tôi thấy bản sao của thân tôi, nó bò, lết, khi nó vào thân tôi thì tôi có cảm giác muốn giao hợp, cho đến bây giờ tôi mới hiểu, bản thân tôi cũng như quý đọc giả có rất nhiều chúng sanh, để nó rời xa mình thì khó, mà chiêu cảm nó lại thì dễ vô cùng, khi ta cung phụng bồi dưỡng cho chúng sanh đó càng nhiều thì nó trở nên là một chúng sanh trội hơn (biệt nghiệp).
Hơn một năm trôi qua tu ì ạch, rồi sau khi từ VN trở lại tôi vô cùng chán nản vì sự tranh cải hiềm khích nhau, chỉ trích nhau, một số sự thật đáng buồn ..., mỗi lần vô diễn đàn HSTD tôi lại bị phiền não, tôi viết thư hỏi Thầy nhưng không có hồi âm, và vì sợ "Vượt Pháp" nên tôi thà ăn chơi mà không tu tập gì nữa, chứ không dám tu tập theo bất kì một vị nào, dần dần tôi xa rời cuộc đời tu sĩ, tôi vấn vào trò chơi games, xem tin tức, xem phim tình cảm ... và cả phim cấp 3 nữa. Những thứ này ngày trước hầu như tôi không có hứng thú với chúng nhưng giờ lần lượt quay về. Nó làm tôi cảm thấy giống như đi một vòng trái đất rồi hoàn nguyên về nơi chốn xưa vậy đó. Buồn nhỉ?
Rồi một hôm, ân nhân của tôi xuất hiện, anh tận tình bày tỏ cho tôi rỏ đúng sai phải trái, tôi dần hiểu ra và bắt đầu làm lại từ đầu với Pháp Môn "Thiền Định" của Ông Tổng Quản tuyệt cú mèo.
Một bức thư tôi gởi cho Thầy trước khi rời xa Thầy và bạn đồng tu ở HSTD, tôi hỏi Thầy: Phật Giáo thật sự có "độ tử"? và bảo nếu Thầy không trả lời vấn đề này cho con thì con xin phép "Vượt Pháp", bởi trong thâm tâm tôi vẫn còn sợ hai chữ "Vượt Pháp". Nhưng Thầy không có hồi âm cho tôi!
Sau này hiểu rỏ vấn đề thì thực sự tôi càng cảm kích ân nhân đó đã đưa tôi ra khỏi bến mê, nếu không, tôi u mê đến bao giờ?
Phật Thích Ca từng Thuyết Nhân Quả rất nhiều nên ông Tổng Quản bảo ăn chay giữ Giới, căn bản của một người Tu Thiền Định:
".........
Ðể thực hiện việc tu, tu sĩ phải đi qua 8 bước cơ bản:
1. Tịnh giới gồm có: Không sát sinh, không vọng tưởng, không trộm cắp, không tà dâm, không tham lam.
2. Dự bị tu tập: Tịnh thân, tịnh tâm, khổ hạnh.
3. Luyện tập các vị thế để tu Thiền Định: Tập các vị thế đặc biệt.
4. Tập luyện hô hấp: Tập luyện hơi thở.
5. Làm chủ các giác quan: Thực tế là bế lục căn như Phật Giáo.
6. Chú tâm vào một đối tượng duy nhất.
7. Liên tục chú tâm vào một đối tượng duy nhất.
8. Nhập định.
........."
Mình rất tâm đắc và từng bước một, khi tôi xem các bài của ông Tổng Quản, luôn có một quyển sổ ghi chép những điều quan trọng, tập tành ăn chay, ... thật lòng mấy ngày đầu còn quyết tâm nhưng quả là khó, tôi phải ăn chay lần thứ 2 mới ổn định đến bây giờ. Nhưng khi ngồi Thiền cái Tâm nó không như ngày xưa nữa, nó chạy lung tung, nghĩ vớ vẩn, ... tôi phải tập dần hơi thở ra vào (phần này hy vọng ông Tổng Quản chỉ rỏ hơn cách tập hơi thở, cám ơn!). Đúng vậy, khi Phật Thích Ca còn tại thế, Ngài chỉ hướng dẫn Đệ Nhất Thần Thông Mục Kiền Liên khi cứu Mẹ là cúng dường trai tăng, chứ chẳng có độ tử gì cả. Vì thế, chuyện độ tử là không có, nên việc ăn mặn chỉ làm thêm cho Tâm loạn động mà thôi, không từ bi!
Ông Tổng Quản cũng nói, tu chỉ có Thiền Định, không có Thiền Định thì không có mùi tu giải thoát sanh tử, mà muốn có Định thì Thân Tâm phải thanh tịnh.
Đây là bài viết của một cư sĩ tu ì ạch như tôi nên có nhiều điểm khiếm khuyết mong góp ý thêm, cám ơn rất nhiều!
Tôi rất thích bài hát "hạnh phúc đơn sơ" ... tỉnh Mộng đi em, quay về với Chánh Pháp, kẻo uổng cả kiếp này!
Rất cám ơn ân nhân, cám ơn Thầy Tibu, anh N, cám ơn các bạn đồng tu và sau cùng cám ơn ông Tổng Quản cùng Tam Tiểu Thư.
Tamnhu Kính!